1.
Năm nay tuyết mùa đông ở Hoa Thành đến rất sớm, An Đồng chắp tay chậm rãi bước ra khỏi cổng nhà tù.
Hôm nay là ngày cô ra tù, cũng là lần đầu tiên sau 5 năm cô được nhìn thấy tuyết mùa đông ở Hoa Thành.
Cô vẫn mặc chiếc áo khoác từ hồi trước khi vào tù, do mấy năm gần đây thân hình quá gầy, chiếc áo khoác cứ như đang trống rỗng treo trên giá vậy.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lại thế giới, trước mắt cô hiện lên hai bóng người quen thuộc, khiến cô bất giác lùi lại hai bước.
Tần Dạ Hoài, chồng chưa cưới của cô!
Giang Đình Viễn, thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng cô lớn lên!
Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cũng chính là những người đã hợp sức đưa cô vào tù!
Nhớ lại hình ảnh hai người tại tòa, sau những lời tranh cãi nảy lửa, thuận lợi đưa cô vào tù, họ nghiêm nghị dặn dò bạn tù “chăm sóc thật tốt” cho cô, An Đồng vẫn cảm thấy rùng mình.
Trong tuyết rơi dày đặc, hai người cầm ô lạnh lùng nhìn An Đồng, giống như diều hâu đang dò xét con mồi trước mặt.
Cô biết mình trốn không thoát.
Năm năm trước, Tô Nghiên bị một nhóm côn đồ hành hung trong một nhà kho ở ngoại ô, sau khi để lại lời cuối cùng, cô nhảy xuống biển tự sát, người duy nhất cô nhìn thấy trước khi tự sát chính là An Đồng.
Trong thư tuyệt mệnh chỉ có sáu chữ: An Đồng, như ý cậu muốn.
Bức thư tuyệt mệnh này nhanh chóng đẩy An Đồng lên ngọn đầu song gió.
Mọi người đều biết Tô Nghiên chính là người phụ nữ mà Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn yêu nhất, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ, khi cô ấy chết, bọn họ hoàn toàn phát điên rồi!
Lúc ném cô vào tù, Tần Dạ Hoài không thèm nhìn cô một cái, nhanh chóng hủy bỏ hôn ước giữa hai người, trừng phạt cả tập đoàn An thị, không những hủy hoại tình bạn giữa hai nhà mà còn dồn ép tập đoàn An thị đến phá sản.
Còn về Giang Đình Viễn, ngày cô bị giam, anh ta đã túm cổ cô, đẩy mạnh cô vào tường, như một con sư tử giận dữ, anh hỏi tại sao cô không phải là người bị xâm phạm, người chết không phải là cô.
Có lẽ suốt những năm qua, trong mắt họ, cô vẫn luôn là một tiểu thư vô lý, kiêu ngạo và thất thường, dựa vào quan hệ giữa An gia và Tần gia mà níu chân Tần Dạ Hoài.
Bởi vì biết Tần Dạ Hoài có tình cảm với Tô Nghiễn nên đã nghĩ ra mưu kế độc ác như vậy để ép chết cô ấy.
Tần gia không thể nào cưới một kẻ gi** người, càng không thể bước vào nơi cấm địa của Tần Dạ Hoài.
Hắn không muốn cô nữa!
Nhưng cô chưa bao giờ làm những việc này, đến khi cảnh sát tra còng vào tay cô, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tần Dạ Hoài, cô vẫn còn ngu ngốc cho rằng anh sẽ tin cô.
Đôi giày da được đặt làm riêng gần như không phát ra âm thanh khi bước đi trên tuyết, cô nhìn Giang Đình Viễn cầm ô, từng bước từng bước một, mang theo đầy gió, tuyết và sự thù địch, tiến về phía cô, giống như quỷ Tula đến từ địa ngục.
"An Đồng, chào mừng đến với địa ngục."
Cô không biết là lạnh hay sợ hãi, toàn thân run rẩy như cầy sấy, chỉ có thể nhìn Tần Dạ Hoài cách đó không xa cầu cứu.
Nhưng hắn chỉ hơi nghiêng đầu, để lộ quai hàm thanh tú, lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ.
Bị gió lạnh thổi qua, An Đồng bị kéo đi ném vào trong xe như một mảnh rác, sau đó xe phóng nhanh và dừng lại dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô.
Nhiệt độ ở ngoại thành còn thấp hơn, con đường lát đá quanh co phủ đầy tuyết dày, Giang Đình Viễn kéo cô ra khỏi xe, nặng nề ném cô xuống đất.
"Dạ Hoài, cậu nói xem, nên trừng phạt cô ta thế nào đây."
Trên ghế sau chiếc Maybach, cửa sổ hơi trượt xuống, để lộ đôi mắt lạnh lùng của Tần Dạ Hoài.
"Cậu tự xem mà làm, đừng chơi chết là được."
2.
An Đồng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này cô cũng không còn ngây thơ đến mức cho rằng Tần Dạ Hoài không nỡ để cô chết, hắn chỉ muốn giữ cô sống sót, tra tấn cô để tỏ lòng thành kính với Tô Nghiên đã chết kia.
Giang Đình Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, giống như dã thú liếm láp vết thương cố gắng sống sót, sau khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, cuối cùng hắn cũng nhìn về phía ngôi chùa trên ngọn núi xa xăm kia.
"Từ đây lên đến đỉnh núi có 999 bậc thang, từ đây hãy quỳ một đường lên trên đó để tạ lỗi với Nghiên Nghiên đi."
Cô từng tin chắc rằng một ngày nào đó sự thật về những điều cô chưa từng làm sẽ được phơi bày, thế nhưng giờ cô đã hiểu, chỉ cần họ cho rằng cô có tội thì cô chính là có tội.
Năm năm trước, An Đồng chọc giận cả hai người vì cô đến chết cũng không chịu nhận tội, bản án của cô thay đổi từ ba năm lên thành năm năm, cha mẹ cô buộc phải nhảy lầu t* sa*, chỉ còn lại một người em gái sống trong trại trẻ mồ côi.
An Đồng của năm năm sau, đã không còn nhân phẩm và lòng kiêu hãnh, chỉ còn lại một cuộc sống khốn cùng.
Cô còn sống chỉ vì em gái của mình.
Dưới trời tuyết rơi dày đặc, An Đồng quỳ xuống trong tuyết, mỗi một bước cô đi, đầu đều nặng nề đập vào bậc đá lạnh lẽo trước mặt.
"Là tôi giết Tô Nghiên, tôi có tội."
…..
"Là tôi giết Tô Nghiên, tôi có tội."
…….
"Là tôi giết Tô Nghiên, tôi có tội."
………
Cô và Giang Đình Viễn thường xuyên đến ngọn núi này, có người nói rằng ngôi chùa này là nơi mọi người đến cầu tình duyên rất linh ứng, vì vậy An Đồng đã chịu khó leo từ chân núi lên đỉnh núi hết lần này đến lần khác. Là bạn thân của cô, Giang Đình Viễn lúc nào cũng chịu khó ở bên cạnh cô.
Vào thời điểm đó, lần nào cô cũng ước như vậy.
Cầu mong Tần Dạ Hoài và An Đồng mãi mãi yêu nhau.
Hóa ra ngôi chùa chẳng linh thiêng gì cả.
Mỗi bậc thang đều bị tuyết bao phủ, đầu gối của An Đồng đã bầm tím từ lâu, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng lại không cảm giác đau đớn chút nào.
Khi còn ở trong tù, nỗi đau cô phải chịu còn lớn hơn thế này gấp trăm lần.
Lúc mới bước vào, trong lòng cô vẫn còn có chút ảo tưởng, luôn cảm thấy hai người họ sẽ tìm ra sự thật và đến giải cứu cô.
Nhưng ngày tháng trôi qua, những cái tát vào mặt cô ngày càng dữ dội, cuối cùng cô cũng hiểu rằng sẽ không còn ai đến cứu cô nữa.
Vào mùa đông, chăn của cô luôn ẩm ướt, thức ăn của cô không phải là thức ăn sống thì là trộn lẫn với cát, thậm chí khi cô đang ngủ cũng bất ngờ bị lôi ra khỏi giường đánh đập.
Sau này cô mới nhận ra tất cả những điều này là do những lời chăm sóc chu đáo của Tần Dạ Hoài trước lúc cô bị giam cầm.
Hắn là ông trùm kinh doanh ở Hoa Thành, một tay che trời, mỗi khi mở miệng, không có việc gì không thể làm được.
Chỉ là tra tấn một nữ tù nhân trong tù, đối với hắn mà nói, việc đó đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
Thế nên, cổ họng cô vỡ rồi, cả tay cô cũng không còn nâng được vật nặng nữa.
Đối với một nhạc sĩ, diễn viên, giọng hát và đôi tay của cô quan trọng đến thế, nhưng giờ đây, tất cả đều đã bị hủy hoại.
Bậc thang quanh co đã nhuộm đầy vết máu, đặc biệt chói mắt dưới lớp tuyết trắng xóa, Tần Dạ Hoài nhìn bóng dáng An Đồng càng ngày càng xa, lông mày xoắn lại thành chữ "Xuyên".
Người phụ nữ này không phải có chết cũng không nhận tội, thừa nhận mình đã giết Tô Nghiễn sao, bây giờ cô cho rằng chỉ cần quỳ xuống là có thể xóa bỏ hết tội lỗi của mình?
Nghĩ đến tất cả những gì Tô Nghiễn đã trải qua, trong lòng hắn lại bừng lên nỗi hận thù, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người ngây thơ thẳng thắn trước mặt lại che giấu những suy nghĩ độc ác như vậy.
Hắn thôi nhìn bóng dáng mảnh khảnh trên đỉnh núi mà quay lại ra lệnh cho tài xế.
"Lái xe."