Chương 47: Báo Thù 1.
Trương Thành Công không tìm thấy ma nữ Măng Cụt đâu đành bất đắc dĩ từ bỏ việc đi lang thang trong làng rồi trở về nhà.
Hắn nằm trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được vì lo lắng cho ma nữ Măng Cụt gây ra chuyện, thế rồi hắn bật dậy ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện Bách Việt - Kim Chung Tráo chờ đợi cô trở về.
Thoáng cái Trương Thành Công đã tu luyện hô hấp pháp của Bách Việt - Kim Chung Tráo cho đến tận sáng, ma nữ Măng Cụt đi suốt đêm không thấy về khiến cho Trương Thành Công vô cùng lo lắng. Nếu cô một thân một mình bỏ nhà đi cũng không sao, thế nhưng còn mang theo v·ũ k·hí của hắn nữa, không lo không được.
Trương Thành Công do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn dắt xe đạp đi tới nhà máy làm việc.
Ngày hôm nay hắn rất thường xuyên mất tập trung, đến giờ nghỉ trưa ăn cơm tình cờ ngồi gần bàn chị đồng nghiệp thích tá, chuyện.
“Này mấy người biết tin gì chưa?” Chỉ đồng nghiệp vừa nhét một miếng rau luộc vào trong miệng bỗng nhiên hỏi nữ đồng nghiệp trẻ tuổi ngồi bên cạnh.
Nữ đồng nghiệp kia cũng là điển hình thích hóng chuyện nên vô cùng hiếu kì hỏi ngược lại: “Chuyện gì vậy chị Có?.”
“Nói thì nói luôn đi cứ úp úp mở mở.” Có một nữ đồng nghiệp khác ngồi đối diện phụ họa.
Mấy người chị em ngồi cùng bàn cũng thuộc dạng thích tám chuyện cho nên vô cùng tò mò ríu rít hỏi.
Chị Cóc cũng không có câu giờ lâu liền nói: “Sáng nay chị đi làm qua sông Tô Lịch thấy tụ tập đông người lắm. Chị mới tò mò dắt xe lại gần xem thì thấy dưới sông có một xác c·hết.”
Nghe xong có người không nhịn được kinh hô: “Cái gì! Trong thủ đô mà cũng có người dám g·iết người ném trôi sông.”
Tiếng hô rất lớn, hơn nửa phòng ăn đều nghe được rồi bắt đầu tụ tập lại hóng hớt.
Trương Thành Công cũng không phải dạng người thích nghe chuyện của người khác, đây hoàn toàn là trùng hợp.
Hắn xích lại gần bàn của chị Cóc để lắng nghe cho rõ hơn.
Sau một hồi lâu thuật lại những gì mình biết thì chị Cóc mới thỏa mãn phủi mông bưng khay đồ ăn rời đi. Về phần Trương Thành Công lúc này kinh nghi không thôi.
Hắn nghe được n·gười c·hết tên là Lâm Kiến Huy, cái tên này rất quen thuộc, giống như là ma nữ Măng Cụt đã từng đề cập qua khi kể lại xuất thân của mình.
Và đặc biệt chú ý nhất chính là hung khí tìm được ở gần hiện trường lại là một cây rìu màu bạc. Điều này cũng quá trùng hợp đi.
“Không phải là Măng Cụt chứ?”
Trương Thành Công liên tưởng tới ma nữ Măng Cụt không khỏi sốt ruột phỏng đoán.
Càng chờ đợi lo nghĩ càng khiến hắn bồn chồn khó chịu, thế là hắn quyết định xin nghỉ về sớm chạy tới sông Tô Lịch xem thực hư như thế nào.
Trương Thành Công thông qua đút lót bác Lân trông coi trong xưởng mấy điếu thuốc lá thì cuối cùng cũng thành công ra về lúc giữa trưa.
Vừa ra khỏi nhà máy hắn liền phóng xe một mạch tới con sông Tô Lịch. Nơi này vẫn còn tụ tập khá đông người, trong đó cũng không thiếu quân nhân đeo súng ak47 cảnh giới.
Xác c·hết dưới sông đã được vớt lên, cũng không biết là chuyển đi đâu rồi.
Trương Thành Công mon men lại gần tìm được một thanh niên mặc quân phục rằn ri đang thu dọn đồ đạc chuyển lên xe. Thấy xung quanh chỉ có một mình người này nên hắn đánh bạo hỏi: “Đồng chí, ở đây vừa có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe được Trương Thành Công rất khách sáo hỏi khiến cho đồng chí bộ đội trẻ tuổi cũng không tiện đuổi người ta đi bèn đáp: “Đây là cơ mật không thể tùy tiện bàn luận.”
Trương Thành Công thấy bị từ chối khéo cũng không từ bỏ mà cười cười móc ra hai chai nước đã chuẩn bị sẵn đưa cho vị đồng chí trẻ tuổi nói: “Thời tiết hôm nay thật là nóng, đồng chí uống ngụm nước đi rồi làm việc tiếp. Đây là nước mơ ngâm đường, uống mát lắm.”
Quả thực lúc này đang giữa trưa nên khá nóng, vị đồng chí trẻ tuổi cũng chưa ăn cơm, đứng canh gác suốt từ sáng tới giờ còn chưa có một miếng nước vào miệng. Thấy chai nước Trương Thành Công đưa cho làm người này do dự một chút cuối cùng không cưỡng lại được nhận lấy chai nước rồi vặn ra uống một ngụm.
“Khà… Nước mơ này ngon thật đấy.”
“Ha ha, đồng chí quá khen.”
Hai người nói qua lại mấy câu sau đứng dựa vào xe vận tải uống nước giải lao. Cảm thấy thời cơ đã chìn muồi, Trương Thành Công bâng cua nói: “Nghe nói n·gười c·hết có vẻ rất kỳ quái nha.”
“Đúng vậy, trên người không có tổn thương nào, cũng không phải ngạt thở mà c·hết. Theo bác sĩ k·hám n·ghiệm t·ử t·hi nói là do đột quỵ, tim ngừng đập dẫn đến t·ử v·ong.” Vị đông chí bộ đội trẻ tuổi uống miếng nước nữa trả lời.
Trương Thành Công hơi nhếch khóe miệng lên hỏi tiếp: “Ồ, vậy còn hung khí thì sao? Cái này cũng không giống như là g·iết người mà sao lại có hung khí?”
“Tôi cũng không rõ ràng, lúc p·hát h·iện x·ác c·hết thì ở bên cạnh có một cây rìu màu bạc cho nên xác định ban đầu đó là hung khí...”
Trương Thành Công còn đang định hỏi thêm mấy vấn đề nữa thì bỗng nhiên đồng đội của vị đồng chí bộ đội trẻ tuổi xuất hiện gọi: “Đã thu dọn xong chưa, phải trở về rồi.”
Hắn thấy thế cũng thừa cơ trượt đi thoát khỏi nơi này tránh người nghi ngờ. Thế nhưng hắn cũng không đi quá xa mà tiếp tục dọc theo bờ sông Tô Lịch xem xem có phát hiện ra gì bất thường hay không.
Đi một hồi Trương Thành Công bắt gặp một người đàn ông trung niên cũng có cùng mục đích với bản thân. Người này vừa nhìn thấy hắn giống như phát hiện ra thân phận của hắn liền mở miệng dò hỏi: “Xuyên việt giả?”
Năm chữ này vừa vang lên liền khiến cho Trương Thành Công trấn kinh lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với người đàn ông trung niên lạ mặt.
“Khà khà… Thì ra đúng là xuyên việt giả rồi.”
Người đàn ông trung niên khàn khàn cười xong nói tiếp: “Không cần khẩn trương, đều là người mình cả. Xin tự giới thiệu một chút, ta là xuyên việt giả Nguyễn Vệ Quốc. Ta đã ở thế giới này hơn mười năm rồi, còn cậu?”
Tuy người đàn ông trung niên tự xưng là xuyên việt giả Nguyễn Vệ Quốc tỏ ra rất thân thiện nhưng Trương Thành Công cũng không vì thế mà buông bỏ cảnh giác. Hắn hơi suy nghĩ một chút xong đáp lại: “Xuyên việt giả Phan Mạnh Quỳnh, ở thế giới này hơn một năm.”
“Phan Mạnh Quỳnh? Cậu là ca sĩ à.” Nguyễn Vệ Quốc hiếu kỳ hỏi.
Trương Thành Công lắc đầu chỉ chỉ dòng chữ in trên chiếc áo lao động của mình đáp: “Không, tôi là công nhân nhà máy sản xuất bút Hồng Hà.”
“???”
“Ta đang trò chuyện nghiêm túc với cậu đó.” Nguyễn Vệ Quốc không vui nói.
“Ta cũng biết cậu đang lo lắng về điều gì, thế nhưng chúng ta đều có chung một dạng nhiệm vụ là giải quyết sự kiện linh dị đúng chứ.”
Không để cho Trương Thành Công kịp mở lời, Nguyễn Vệ Quốc nói tiếp: “Cậu không cần phải phủ nhận, từ việc cậu tới nơi này đã nói lên tất cả rồi. Cũng nói luôn cho cậu biết, tôi theo vụ này được khá lâu rồi, kể từ n·gười c·hết trôi trong sông đầu tiên ở Hải Phòng.”
“Người thứ hai c·hết trong cống thoát nước của nhà máy dệt ở thành phố Nam Định, người thứ ba c·hết trong bể chứa nước mưa của khu trọ sinh viên…”
“Đây là người thứ năm, c·hết trong sông Tô Lịch. Cả năm người này đều có điểm chung là c·hết liên quan tới nước và đều thuộc cùng một nhóm chơi chung với nhau…”