Chương 34: Thần Hộ Mệnh.
Nước mưa hắt vào trong gian phòng nhỏ lạnh ngắt làm cho năm mẹ con vốn đang run rẩy sợ hãi nay lại càng rét lạnh hơn.
Tiếng vó ngựa vọng to từ nền gạch ngoài sân, rồi một bóng người cưỡi ngựa phi thẳng vào giữa phòng.
Mượn nhờ ánh sáng yếu ớt của mặt trăng đang bị mây đen che phủ thì năm người nhìn thấy được bóng người vừa vọt vào trong phòng vậy mà lại là một ông tướng tay cầm đao, nhưng cụt đầu…
“Á!”
Không biết là tiếng hét thất thanh của ai vang lên, con ngựa giống như bị kích thích đứng hai chân trước lên hí vang rợn cả tóc gáy.
Trương Thành Công vẫn ẩn nấp ở bên ngoài nên sau khi nghe được tiếng hét truyền tới từ bên trong nhà anh Thắng liền biết có chuyện. Hắn vội vàng phá cổng chạy vào trong sân.
Nghe tiếng đạp cổng của Trương Thành Công, ông tướng quay đầu phi ngựa thẳng ra sông.
Trương Thành Công vào trong nhà nhìn thấy năm mẹ con chị dâu vẫn an toàn xong hắn liền xách rìu bạc đuổi theo ông lính kia…
Cũng không lâu sau đó anh Thắng tan ca về đến nhà, nghe vợ con kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, anh điên tiết xắn quần, tay cầm đôi dép và con dao rựa chạy ra hướng bờ sông.
“Anh Thắng! Đừng đi nguy hiểm lắm!” Chị dâu gào lên nhưng không cản được chồng mình.
Anh Thắng một tay cầm dép một tay cầm dao rựa chạy thục mạng đuổi theo Trương Thành Công, vừa chạy còn vừa không ngừng lẩm bẩm cầu cho hắn không xảy ra chuyện gì.
Đêm đấy anh Thắng và Trương Thành Công không về.
Sáng hôm sau anh Thắng mới về, trên tay chỉ còn một cái dép. Anh chẳng kể chuyện gì xảy ra đêm đấy cả. Ai hỏi cũng không nói. Những chuyện xảy ra đêm qua không có ai biết ngoại trừ người trong cuộc.
Anh Thắng trông như người mất hồn lẳng lặng đi vào trong nhà. Đợi anh tắm rửa ăn cơm xong, chị dâu mới tất tả đi mời thầy cúng và cả sư trong chùa về nhờ tìm tà.
Rất nhanh có rất nhiều người thân, hàng xóm láng giềng và thầy cúng cùng sư trong chùa đi tới nhà của anh Thắng. Mọi người chung tay giúp đỡ chuẩn bị vàng mã, lễ cúng…
Đến tận hai giờ chiều thì mới làm lễ xong. Thầy cúng và ba vị sư trong chùa dẫn đầu đoàn người đi ra đến bờ tre gần bãi sông thì dừng lại. Khung cảnh nơi này bây giờ trở nên vô cùng tồi tàn, khắp nơi đều là cành cây bị chặt đứt rơi đầy trên mặt đất. Thậm chí có người phát hiện ra được cả v·ết m·áu đỏ tươi còn chưa khô.
“A Di Đà Phật…”
Ba vị sư trong chùa cùng nhau niệm một câu phật hiệu rồi bảo đào xuống hai mét ngay vị trí vũng máu tươi chưa khô.
Nhà anh Thắng nghe theo, nhanh chóng tìm quốc xẻng bắt đầu đào bới sau đó tìm được một xác ngựa và một xác người không đầu, mặc chiến phục…
Nhìn thấy cảnh này ai cũng nhớ lại lời kể của vợ anh Thắng và không nhịn được nổi đầy gai ốc.
Chị dâu nhờ người làm phép và gì đó. Vị thầy cúng lớn tuổi có gọi riêng chị qua một bên nhỏ giọng nói: “Từ nay nhà anh chị hãy thờ ông tướng ấy như một thần hộ mệnh. Sau này có những lúc trắc trở sẽ tự nhiên được hóa giải...”
“Về phần người thành niên tên Trương Thành Công kia, chị có biết nhà ở đâu không?”
Dặn dò nốt các công việc còn lại sau đó vị thầy cúng lớn tuổi hỏi thăm về Trương Thành Công từ chỗ vợ của anh Thắng. Ông nghe kể lại, đêm hôm qua chính thanh niên này là người đầu tiên xông vào trong nhà và cũng đuổi theo ông tướng kia tới nơi này.
Từ hiện trường cùng vũng máu trên mặt đất còn sót lại thì ông phán đoán được người thanh niên này đã b·ị t·hương. Mà v·ết t·hương do sinh vật cõi âm gây ra không phải bác sĩ bình thường có thể chữa khỏi.
“Rất có thể là người cùng một đường.” Ông thầm nghĩ.
Mười phút sau vị thầy cúng lớn tuổi đã đứng trước cổng nhà Trương Thành Công ở đầu làng. Ông dự định đập cửa gọi nhưng mà cánh cổng lại không khóa, vừa chạm nhẹ đã mở ra. Trên sân còn sót lại một chút v·ết m·áu dẫn thẳng vào trong gian nhà.
Vị thầy cúng lớn tuổi nhẹ bấm ngón tay một cái lẩm bẩm: “Người này có số mệnh không thể phỏng đoán được cho dù đã tiếp cận rất gần. Thật là kỳ quái.”
Vì lý do an toàn nên ông lấy ra mấy lá bùa vàng dán lên người xong mới chậm bước tiến vào trong căn nhà một gian của Trương Thành Công.
Lúc này nằm ở trên giường thất thần là Trương Thành Công, hắn trên cánh tay phải quấn băng vải kín mít từ bả vai trở xuống, từ lớp vải trắng có thể thấy được v·ết m·áu đang thấm ra bên ngoài.
Đêm hôm qua hắn đã biết được bản thân đang ở trong thế giới nào. Đây là thế giới “Đất Độc” trong một câu truyện cùng tên xuất hiện trên diễn đàn VOZ. Và mốc thời gian hiện tại chính là sự kiện “Thần Hộ Mệnh”.
Trong lúc còn đang suy nghĩ về chuyện sau này thì bỗng nhiên cửa nhà bị đẩy ra, một ông lão đầu tóc bạc phơ bước vào.
Trương Thành Công trải qua trận chiến hôm qua đã b·ị t·hương lại kiệt sức cho nên chỉ có thể nằm dương mắt lên nhìn ông lão kia vào trong nhà.
Còn không để cho hắn kịp lên tiếng hỏi thì ông lão kia đã tấm tắc nói: “Thật là khó tin, một người bình thường chưa mở ra âm dương nhãn lại có thể công kích được sinh vật cõi âm.”
Sau đó ông nhìn kỹ Trương Thành Công rồi phát hiện ra bên cạnh người hắn có một chuỗi tràng hạt cũ nát thì chợt hiểu ra.
“Thì ra là thế, đồ vật ẩn chứa phật tính.”
Nghe được ông lão nói ra những lời nói ấy làm Trương Thành Công không khỏi sợ hãi hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại hiểu biết về những đồ vật này.”
“Ha ha… Kém chút nữa thì quên mất không tự giới thiệu. Lão ở làng bên, gọi là Vũ. Người ta vẫn gọi là thầy Vũ, một thầy cúng. Cậu có thể gọi là lão Vũ.” Lão Vũ cười trả lời.
“Một thầy cúng?” Trương Thành Công nghi hoặc nhìn lão Vũ hỏi lại.
Lão Vũ gật đầu đáp: “Đúng vậy. Trước c·hiến t·ranh lão từng là một đạo sĩ.”
“Vậy những chuyện lão vừa nói là sao? Âm dương nhãn là gì, còn đồ vật có phật tính nữa, làm sao lão biết được.” Trương Thành Công tiếp tục hỏi.
Lão Vũ rất tự nhiên ngồi xuống giường cạnh Trương Thành Công rồi cầm chuỗi tràng hạt lên nhìn một lát xong nói: “Cậu thật may mắn vì có được chuỗi tràng hạt này, mặc dù bây giờ nó đã trở thành phàm vật nhưng vẫn còn có một chút tác dụng xua đuổi tà ma.”
Trương Thành Công thấy vậy vội nhìn lại cũng phát hiện ra hai viên tràng hạt chuỗi tràng hạt của mình không biết từ lúc nào đã ảm đạm vô quang.
Lão Vũ ngồi trò chuyện với Trương Thành Công về gia đình, công việc một lúc lâu sau đó dần chuyển sang đến nói chuyện liên quan đến sự kiện linh dị. Ông chủ yếu là ngồi giải đáp cho hắn những thường thức về ma quỷ, lý do tại sao chúng lại tồn tại.
Qua đó Trương Thành Công biết được thế giới này được chia làm ba giới: Âm Giới, Dương Giới và Thượng Giới.
Âm giới là nơi mà sinh linh của dương giới sau khi c·hết sẽ được đưa tới, tùy từng quốc gia mà chúng lại có tên gọi khác nhau như: địa ngục, âm phủ…
Dương giới thì chính là nơi mà tất cả sinh vật sống của hành tinh này sinh sống.
Còn thượng giới, nơi này giống với thiên đường, thiên đình hay đại loại như vậy. Lão Vũ nói rằng trong truyền thuyết thời cổ đại thì thượng giới là nơi có thể đi tới các thế giới khác, thế nhưng theo thời đại ngày càng phát triển thì việc sinh linh của dương giới muốn tiến vào thượng giới là vô cùng khó khăn...