Chương 19: Tắt Nguồn.
Được huấn luyện từ khi mới bảy tám tuổi, thế nên kỷ luật cùng tinh thần trách nhiệm của Kaplan cực kỳ cao. Mặc kệ Alice có theo hay không, anh ta vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Cánh cửa thép lại một lần nữa được nâng lên. Nhìn vào bên trong Kaplan kinh ngạc không thôi.
“Đội trưởng? Anh còn sống.”
Gã đội trưởng một mặt âm trầm chỉ vào người đồng đội bị mất một cánh tay nói: “Mau giúp đỡ đưa cậu ta ra ngoài đi.”
Nói rồi gã đội trưởng quay vào bên trong hành lang nhìn Trương Thành Công nói: “Hãy nói ra tất cả những gì mà cậu biết được về Tổ Ong.”
Trương Thành Công dùng tay áo lau mồ hôi trên trán sau đó ngồi định thần lại một hồi sau bắt đầu kể tất cả những gì mà mình biết về tập đoàn Umbrella.
Những thí nghiệm sinh hóa, nguyên nhân dẫn đến t·hảm k·ịch hiện tại bởi vì rò rỉ T virus. Do đó mà Red Queen mới đóng kín Tổ Ong và g·iết c·hết tất cả những người ở bên dưới ngăn cho virus không thoát ra…
Gã đội trưởng nghe xong tất cả trầm tư một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Cảm ơn vì đã cứu chúng tôi. Nhưng những gì cậu nói quá khó tin.”
“Nhiệm vụ vẫn sẽ được tiếp tục.”
Trương Thành Công biết rằng bản thân không thể dùng lời nói đơn phương từ một phía liền có thể thay đổi được quyết định của gã đội trưởng, thế nên là hắn cũng mặc kệ. Hắn đã làm hết sức rồi.
Những thành viên còn lại của nhóm lính đặc chủng không gặp trở ngại băng qua hành lang, t·hi t·hể cái thằng xui xẻo ác miệng không nghe lời bị dọn dẹp bỏ vào trong túi đựng xác và ném ra bên ngoài. Sàn nhà sót lại thật nhiều máu tươi có lẽ là bằng chứng chứng minh hắn đã từng ở đó…
Kaplan được hai thành viên khác hỗ trợ lắp đặt thiết bị để ngắt nguồn điện của Red Queen. Ngay lúc đó, máy chiếu 3D được kích hoạt, một hình ảnh ba chiều màu đỏ của một bé gái bảy tám tuổi hiện ra. Nó dùng âm thanh non nớt dễ thương không ngừng cảnh cáo: “Ra khỏi đây! Ra khỏi đây! Đừng ở lại!”
Kaplan vừa lắp thiết bị vừa nhắc nhở cả nhóm: “Đó là hình ảnh ảo của Red Queen, thiết kế dựa theo đứa con gái của người sáng lập Umbrella.”
“Hãy đi ra khỏi đây ngay!” Red Queen tiếp tục cảnh cáo.
“Đừng nghe những gì nó nói. Nó sẽ tìm cách gạt chúng ta, làm chúng ta r·ối l·oạn.” Gã đội trưởng vừa nói vừa kiểm tra xung quanh.
“Đừng làm vậy. Ngưng hoạt động của tôi sẽ gây ra mất điện...”
“Nó nói thật đấy, tốt nhất là đừng có tắt nguồn điện máy chủ.” Trương Thành Công cũng trân thành khuyên nhủ.
Trương Thành Công cũng bó tay với đám này, tại sao nó nói thật mà không ai chịu nghe cơ chứ. Cứ phải nhìn thấy hậu quả rồi mới tin à?
Cả nhóm vẫn mặt điếc tai ngơ lắp đặt thiết bị mặc kệ cho Red Queen và Trương Thành Công có nói gì.
Red Queen thấy cảnh cáo không có tác dụng quay sang cầu xin: “Xin anh!”
“Làm ơn! Dừng lại và rời khỏi đây.”
Mấy người vẫn cứ mặc kệ cho nó có cầu xin, Kaplan cầm trên tay thiết bị điều khiển và ấn nút kích hoạt thiết bị phóng ra nguồn điện gây vô hiệu hóa máy chủ của Red Queen.
Ầm! Xoẹt… Xoẹt…
Trước khi bị ngắt điện, Red Queen kịp dùng vài giây ngắn ngủi đổi giọng hung ác gằn lên một câu cuối cùng: “Tất cả các ngươi sẽ c·hết ở dưới này!”
Red Queen bị tắt, toàn bộ Tổ Ong đều mất điều khiển. Tất cả các cánh cửa đang đóng ở khu thí nghiệm đều mở ra khiến cho nước từ trong phòng tràn ra ngoài, các khoang đông lạnh cũng dần tan chảy.
“Luồng điện sẽ đóng nó lại trong ba mươi giây, sau đó hệ thống của Tổ Ong sẽ tự khởi động lại.”
Nói xong thì Kaplan cũng đã tháo được ổ cứng của Red Queen ra bên ngoài giao cho đội trưởng.
Tiếp nhận ổ cứng xong gã đội trưởng liền cho vào bên trong túi xách, gã liếc nhìn đồng hồ đeo tay xong nói: “Còn gần một giờ nữa, chúng ta phải rút lui khỏi đây.”
Trương Thành Công nhìn bọn họ chán chả buồn để ý tới nói: “Tôi sẽ ở lại nơi này chờ đội cứu viện thứ hai tới, mọi người đi trước đi.”
Chỉ còn gần một giờ đồng hồ nữa là nhiệm vụ hoàn thành, Trương Thành Công cũng không muốn mạo hiểm thêm nữa. Ở lại phòng máy chủ của Red Queen là một lựa chọn rất tốt, nơi này cực kì kiên cố, đám zombies bình thường không thể nào vào trong này được.
Vì Trương Thành Công có ơn cứu mạng ba người họ nên gã đội trưởng cũng không có ép buộc hắn phải đi theo, gã vẫy tay ra hiệu cả nhóm rời đi.
Kể cả Alice cũng đi theo. Trước khi rời đi cô nàng không chỉ một lần nhìn chằm chằm Trương Thành Công suy nghĩ điều gì đó.
Nhìn nhóm người gã đội trưởng da đen và Alice đi ra tới cửa, Trương Thành Công nghĩ nghĩ một hồi không đành lòng đuổi theo hô lên: “Bọn chúng không còn là nhân loại nữa đâu, muốn g·iết chúng phải bắn vào đầu ấy.”
Nói xong hắn cũng mặc kệ bọn họ có nghe hay không và quay trở lại trong phòng máy chủ Red Queen, kiếm một chỗ kín đáo rồi chui vào bên trong ngồi xổm…
Tại phòng ăn B. Rain đột nhiên nghe được động tĩnh phát ra ở đằng xa ngay sau một khoang đông lạnh.
“Tôi bắt đầu lo rồi đây.” Cô nói một tiếng rồi cầm theo súng đã lên đạn rồi bắt đầu đi kiểm tra.
Rain từng bước từng bước di chuyển cẩn thận xuyên qua các khoang đông lạnh tiến gần tới nơi có âm thanh phát ra.
Từ xa thấy được đứng dựa vào tường lúc này vậy mà là một người phụ nữ tóc xoăn mặc đồng phục trắng của phòng thí nghiệm, có vẻ như đây là một nhân viên làm việc trong khu thí nghiệm vừa mới thoát ra được.
“J.D có một người sống sót ở đây!”
Rain gọi cho đồng đội, đồng thời tiến lại gần người phụ nữ kia trấn an nữ nhân viên nghiên cứu kia: “Không sao rồi. Chúng tôi đến giúp đỡ.”
Nhưng mà người phụ nữ kia không nói không giằng gì lập tức phát ra một tiếng rú như dã thú rồi lao vào đẩy ngã Rain xuống sàn nhà, cái miệng đầy dớt dãi há to ra muốn cắn vào cái cổ trắng trẻo của trước mặt nó.
Rain hét lớn giữ chặt cô ta quát: “Buông ra! Trước khi tôi g·iết cô!”
Đoàng!
Nhưng còn không để cho Rain kịp làm điều đó thì đã có một tiếng súng lục nổ vang, viên đạn găm vào đầu nữ nhân viên nghiên cứu kia để lại một cái lỗ máu lớn tại huyệt thái dương.
Matthew không biết lúc nào đã chạy tới chất vấn: “Tại sao lại g·iết người?”
“Cô ta không còn là người nữa!”
Gã đội trưởng lạnh lùng quát một tiếng xong nói tiếp: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, rút lui!”
Thì ra người vừa nổ súng là gã đội trưởng da đen, gã vừa dẫn theo cả nhóm g·iết sạch một đám zombies mới đến được nhà ăn B và lúc này muốn tập hợp với Rain và J.D chạy theo đường cũ tới tàu điện ngầm.
Thế nhưng đã muộn! Bọn họ đã bị bao vây bởi vô số zombies.
“Chúa ơi!”
“Bọn chúng ở khắp nơi, đằng sau chúng ta...”
Grào!
“Tấn công!”
“Bắn tự do.” Gã đội trưởng da đen quát lớn đồng thời cũng cầm chắc súng trường điên cuồng xả đạn.
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!....
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!....
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!....
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!....
Tiếng súng máy liên tục nã đạn vào người đám zombies, vỏ đạn như mưa rơi vãi đầy sàn nhà. Nhưng ngay sau khi đám zombies trúng đạn ngã xuống thì mấy giây sau chúng đã lại có thể đứng dậy tiếp tục đuổi tới.
J.D bạo tiếng chửi tục: “Phắc! Bọn chó này không c·hết!”
“Nhắm vào đầu!” Gã đội trưởng nhắc nhở.