Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 24: Trường học Vĩnh An.




Chương 24: Trường học Vĩnh An.

Galio tần suất bước đi không nhanh, từ xa mà nhìn, giống như là động tác quay chậm, giống như các Siêu Thú Gao hợp thành Gao Vua bước đi như vậy chậm chạp.

Nhưng dù là vậy, tốc độ của nó vẫn nhanh cực kỳ. Chủ yếu là do nó quá cao, mỗi sải chân đều dài hơn 3 mét.

Quốc Quang ngồi trên vai Galio, thú vị quan sát cảnh vật xung quanh.

Xác sống đôi mắt sưng huyết nhưng không mù, lỗ tai càng là đặc biệt thính. Galio nổi bậc như vậy, mỗi bước chân đều kèm theo tiếng đùng đùng, tự nhiên là bị lũ xác sống sớm phát hiện. Nhưng kỳ lạ là thay vì gào thét xông lên, chúng nó lại chủ động tránh xa gã Vệ Thần Khổng Lồ này.

Lúc đầu Quốc Quang nghĩ là chúng nó không có hứng thú với một bức tượng di động, nhưng quan sát kỹ càng hắn mới phát hiện, dù là nhìn thấy Quốc Quang đám người, bọn chúng vẫn sẽ chủ động rời xa. Loại có trí tuệ hành vi này không giống với sinh vật điên cuồng, chỉ hành động bằng bản năng như xác sống, rất đáng giá nghiên cứu.

“Vút.”

Ashe đứng cạnh Quốc Quang kéo dây cung căng tròn, nàng nhắm chuẩn một con xác sống, đợi khoảng cách vừa chạm 70 mét bán kính liền buông tay. Nàng có thể t·ấn c·ông tại cự ly xa hơn, nhưng chỉ tại cái phạm vi này mới có thể thu được nhiều nhất tinh hoa lam cùng linh năng.

“Báo cáo Tổng Tư Lệnh, Ashe đã tập hợp đủ linh năng để tấn cấp.” Nana trong đầu Quốc Quang báo cáo.

Hắn hứng thú nhìn về Ashe. Quốc Quang tấn cấp thường nhếch nhác mồ hôi, đây là quá trình trao đổi chất, thay đổi cũ mới hiện tượng, mà Ashe tấn cấp không có rõ ràng như vậy. Nàng chỉ là gương mặt cùng cổ đỏ lên, có một tầng mịn mồ hôi chảy ra liền kết thúc.

Quốc Quang chu đáo lấy ra một cái khăn sạch đưa nàng.

“Cảm ơn.” Ashe cũng không từ chối. Nàng tiếp nhận, cẩn thận lau người.

Ashe áo choàng đưa cho Lữ Mai, đến giờ cũng chưa lấy lại, nàng bên trong y phục là áo không tay. Tại nàng giơ tay lau người, Quốc Quang có thể nhìn thấy nở nang khuôn ngực một mảnh trắng hồng.

Quốc Quang không phải cái gì chính nhân quân tử, bất quá cũng không thích chiếm nhỏ tiện nghi. Hắn lẹ làng quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ashe bên cạnh im ắng nở nụ cười.

Không có xác sống ngăn cản, Galio tiến quân thần tốc, đoàn người Quốc Quang đã đến gần mục đích.



Hiện tại là vào mùa hè, đúng lý, học sinh lúc này không nên xuất hiện ở trong trường. Nhưng ai bảo nước Đại Cổ Việt có truyền thống ham học hỏi đây.

Vừa vào 1 tây tháng 8 toàn trường học sinh giáo viên liền đủ mặt bắt đầu dạy học, dù rằng đến 1 tây tháng 9 mới tổ chức lễ khai giảng.

Trường học là nơi đào tạo kiến thức, cơ bản trong đó không tồn tại v·ũ k·hí hữu hiệu để tiêu diệt xác sống.

Kế tiếp là về các học sinh, học sinh cấp 3 thời hiện đại phát triển sớm, bọn chúng không phải 1 đám nhóc ngô nghê gặp chuyện liền biết trốn, trái lại. Do ảnh hưởng từ các phim siêu anh hùng, các loại trò chơi, tiểu thuyết, phim ảnh, v,v… cùng với một bầu máu nóng, các học sinh sẵn sàng cùng xác sống đối chọi để cứu lấy bạn bè của mình, thậm chí là một bạn học xa lạ.

Loại này hành động tuyệt đối không sai, nhưng kết quả tuyệt đối không tốt.

Xác sống có sức mạnh gấp đôi người thường, không đau, không sợ, tại khoảng cách gần chiến đấu, tuyệt đối chiếm hết thế thượng phong, đáng sợ hơn là, ngươi chỉ cần bị một vết cào liền biến thành bọn chúng đồng loại.

Muốn tay không cùng xác sống cận thân chiến đấu, thành công tiêu diệt nó, đồng thời bản thân không có một vết xước, cho dù là Quốc Quang hiện tại cũng không làm được, càng đừng nói đến thể chất cùng tâm trí chưa phát triển hoàn toàn học sinh cấp 3. Để tụi nó cầm súng b·ắn c·hết xác sống, nói không chừng tụi nó còn phải chần chờ rất lâu đây.

Tổng hợp những lý do trên, Quốc Quang không ôm quá nhiều hy vọng có người sống sót. Dù rằng mục đính chính là cứu người, hắn vẫn là xem nơi này là cái phó bản xoát quái. Nhưng ngoài hắn dự liệu, nơi này vẫn còn rất nhiều người sống sót, thậm chí duy trì được trật tự cơ bản.

Cái công lao này phần lớn là thuộc về một đám người mặc đồ đen.

Duy Tân là đám người này đầu lĩnh. Hắn năm nay vừa tròn 30, nghề nghiệp là cái bảo an.

Hắn nghề nghiệp bảo an không phải dạng đó gọi là bảo an nhưng thực chất làm giữ xe người gác cổng, mà là chân chính trải qua không kém đặc công huấn luyện chương trình tốt nghiệp cấp cao người làm công.

Hắn hôm nay xuất hiện ở đây là vị một vị thân phận cao quý phú nhân đi trước dò đường.

Đại Cổ Việt quốc gia rất an hoà, trước giờ không có c·hiến t·ranh hay khủng bố. Loại này đi trước dò đường, thuần tuý là một cái nghi thức. Bọn họ nhiệm vụ chính là kiểm tra sân bãi, xác nhận không có bom hay người khả nghi, các loại nhân tố có thể làm hại quý nhân.

Do đang làm nhiệm vụ, Duy Tân cùng đồng bọn được cấp súng phòng thân, áo chống đạn, dù đen, khiên chắn các loại công cụ cao cấp.

Lúc biến cố xảy ra, trong trường hỗn loạn thành một bầy. Duy Tân do nghề nghiệp đặc thù tố chất, rất mau lấy lại bình tĩnh. Hắn dẫn theo đoàn đội của mình tiêu diệt xác sống, tập hợp người sống.



Những người bị xác sống t·ấn c·ông bị hắn cưỡng chế c·ách l·y. Loại hành động này nhìn qua máu lạnh, nhưng lại cực kỳ cần thiết.

Tại hắn đoàn đội tổ chức, các giáo viên rất nhanh trấn an các học sinh của mình. Bọn họ hợp sức, vận chuyển các loại bàn ghế gia cố rào chắn.

Tiếp đó kiểm tra căn tin, thống kê vật tư, thống nhất phân phối lương thực.

Tại Duy Tân cường thế quản lý, trường học hỗn loạn rất nhanh kết thúc. Bất quá nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Căn tin trường giống như căn tin bệnh viện, họ cũng không có thói quen dự trữ lượng lớn thức ăn tươi. Hàng hoá chủ yếu vẫn là nước ngọt cùng các loại bánh để ăn vặt.

Duy Tân mấy ngày nay, cũng đưa ra biện pháp giống Quốc Quang, từ trên nóc nhà, đột nhập vào nhà cư dân xung quanh thu thập vật tư, nhưng số lượng lương thực vẫn là thiếu thốn rất nhiều.

Mấy ngày nay, mọi người đều là húp cháo trắng vượt qua.

Duy Tân ngồi tại văn phòng giáo viên, đưa mắt nhìn lấy một cái xinh đẹp nữ nhân làm việc. Nàng gọi Bảo Vy, là giáo viên dạy môn vật lý tại trường, trước mặt nàng là linh tinh các loại bảng mạch, dây điện mà nàng lấy ra từ bộ đàm của hắn cùng với một đài cũ kỹ máy phát băng cassette.

“Ngươi có chắc là mình làm được không?” Duy Tân không nhịn được hỏi, nàng loay hoay mấy cái vật này suốt cả tiếng đồng hồ rồi, đến giờ vẫn chưa thấy tác dụng gì.

“Đừng có gấp, sắp xong rồi,” Bảo Vy trả lời, mồ hôi bất giác thấm ướt hai tay. Chuyện nàng đang làm là bọn họ hy vọng cuối cùng.

Theo nàng được biết, bên ngoài tiêu tùng rồi. Lượng lớn xác sống tản mạn trên đường, xe cộ c·hết máy nằm ngổn ngang, đường cái nhiều nơi bị phá huỷ. Bọn họ hiện tại bị vây tại chỗ này, lương thực đang dần cạn kiệt.

Thu thập xung quanh tài nguyên đã dùng gần hết, nếu vài ngày nữa không thể liên lạc với bên ngoài kêu gọi cứu viện, bọn họ chỉ có cách liều mạng xông ra ngoài, tiến đến chỗ xa hơn tìm kiếm vật tư.

Duy Tân đám người tuy rằng có súng, có chuyên nghiệp huấn luyện nhưng lượng đạn hạn chế, khó có thể đảm bảo toàn bộ an toàn.



Đáng sợ hơn là trong nội bổ tổ đội bảo an dạo gần đây bắt đầu có chút bè phái phân chia. Đối mặt lương thực cạn kiệt, rất nhiều người chịu không nổi áp lực.

Bọn họ cho rằng, bọn họ đi ra ngoài liều mạng kiếm được vật tư tại sao lại phải chia cho những người còn lại? Một số lại đề xướng “đồng giá trao đổi” ánh mắt bọn họ hướng về có tư sắc nữ sinh, hy vọng bản thân được đến “thích hợp” lợi ích.

Nếu không phải Duy Tân tại trong tổ đội có uy vọng cực cao, có nhiều người ủng hộ, lại kiên trì duy trì trật tự, hiện tại trường học liền sẽ biến thành địa ngục nhân gian.

“Hoàn thành.” Bảo Vy thở phào một hơi. Nàng đem pin lắp vào ổ chứa, nhấn mấy cái nút, một cái xè xè tạp âm phát ra.

Duy Tân cũng là vui mừng, hắn tiếp nhận tự chế máy phát thanh. Canh chỉnh một cái đặc thù tần số, cầm lấy micro nói chuyện.

“Code 2233117. Hồng Hổ kêu gọi cứu viện, nghe được trả lời, nghe được trả lời…”

Duy Tân cách 30 giây liền kêu gọi một lần. Phía bên kia đầu dây cơ bản im lặng, chỉ có xè xè tạp âm phát ra.

Duy Tân trái tim trèo lên cổ họng, hắn sợ bên kia vĩnh viễn không có trả lời, giữa lúc hắn căng thẳng, tiếng bước chân bộp bộp xuất hiện. Trên hành lang, một nam sinh chạy tới, thở hồng hộc, hắn tại cửa phòng hô tô:

“Duy Tân đại ca, không xong rồi. Bên ngoài xuất hiện quái vật.”

Tên nam sinh này gọi Chí Kiên, là cái giỏi giao tiếp, tính thích nghi cao nam sinh.

Chỉ mới mấy ngày, hắn đã cùng Duy Tân tổ đội rất quen thuộc, chủ động làm chân chạy, trợ giúp bọn họ truyền tin.

“Quái vật? Dạng gì quái vật? Biến dị sinh vật sao?”

Duy Tân liên tục dò hỏi, bỏ xuống micro, rút súng, mở chốt an toàn, nhanh chân đi ra ngoài.

Hôm trước hắn cùng đồng đội đi thu thập vật tư, gặp phải một cái to bằng con mèo con chuột, con gặm nhấm đó cực kỳ dữ tợn, thấy người liền nhào lên cắn, động tác lại nhanh nhạy vô cùng.

Đến hôm nay, hắn ngẫm lại vẫn còn sợ, ai ngờ được một con chuột lại nhảy lên cao đến 2 mét đây, hơn nữa nó nhắm cắn không phải chân tay mà là cổ họng. Nếu không phải bọn họ đi thành nhóm, đạn bắn bao trùm một khu vực, đơn đả độc đấu chưa chắc đã thắng được nó.

“Không phải, là cái khổng lồ quái vật, giống như là cái pho tượng đá. Nó đang tiến đến chỗ chúng ta.” Chí Kiên vừa chạy vừa hô, dẫn Duy Tân ra sân trường.

Cái gì gọi là khổng lồ? Theo Duy Tân suy nghĩ, một sinh vật cao 3 - 4 mét liền đã gọi là khổng lồ, nhưng trước mắt sinh vật so ra còn cao hơn rất nhiều.

Nó chỉ là tuỳ tiện đứng đó liền khiến người khác hoảng sợ trong lòng, chỉ là ánh mặt trời chiều xuống lưng của nó tạo thành bóng râm liền đủ che phủ toàn bộ trường học sân trường.