Chương 17: Thế gian hiểm ác.
“Mọi người làm rất tốt.” Quốc Quang khen ngợi. Hắn lấy nhẫn chứa đồ trên tay mình đưa cho Bitis. “Thứ này đã chuyển giao quyền hạn, ngươi đeo lên, thu thập toàn bộ vật tư tại đây, sau đó sang phía đối diện về nhà ta, đem vật tư chất đống tại một chỗ đi, để ba, mẹ ta xử lý là được.”
“Nike ngươi ở đây giúp nàng, đồng thời canh gác cẩn thận. Ashe, Ryze liền theo ta lên lầu nhìn xem người sống.”
Đã hoàn toàn c·hiếm đ·óng cửa hàng tiện lợi, Quốc Quang liền đi lên trên tìm người. Hắn giữa chừng còn tương đối thảnh thơi bóc một thỏi socola ăn, bất quá thiếu mất điện lực để máy lạnh hoạt động, thứ này đã có chút chảy ra rồi.
“Xem ra cần nhanh chóng tìm biện pháp khôi phục điện lực.” Quốc Quang nghĩ thầm.
Nước đá để giữ tươi thực phẩm tương đối đơn giản, chỉ cần nhờ Ashe bỏ chút công sức liền được. Nhưng sau này, khối lượng vật tư liền lớn hơn nhiều, cũng không thể trông cậy vào một mình nàng.
Hơn nữa điện lực là một phát minh quan trọng của con người, ảnh hưởng đến mọi mặt đời sống, cái khác không nói, sau này một khi có thời gian rảnh, Quốc Quang vẫn muốn đọc tiểu thuyết, coi phim, nghe nhạc v,v… đây.
Đi đến tầng 2, Quốc Quang không tiếp tục suy nghĩ. Bọn hắn đi đến căn phòng nhỏ, vừa đến gần Quốc Quang liền nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ. Hắn có chút muốn bật cười, tại tận thế vẫn có người ngủ được tốt như vậy, con người quả nhiên là tiềm năng vô hạn.
Ryze đi đầu, lấy tay kéo ra màn che, hắn đưa tay tụ tập một quả cầu ma pháp dùng để chiếu sáng. Cảnh tượng bên trong đem Quốc Quang tốt đẹp tâm tình hoàn toàn biến mất.
Căn phòng trung tâm là một cái giường đơn nhỏ, một nữ nhân bị trói chặt trên giường, nàng cổ tay, cổ chân đầy vết cắt, v·ết m·áu đỏ hờn, đen thui từng mảng, tại cổ tay phải thậm chí có thể thấy dây thừng khảm vào trong thịt.
Cơ thể nàng t·rần t·ruồng, gương mặt nàng sưng lên, một bên mặt còn hằn rõ dấu tay. Nàng hai mắt mở trừng, thần sắc tan rã, hô hấp yếu ớt, chỉ là lẳng lặng nhìn lấy Quốc Quang đám người.
Bên cạnh nàng nằm lấy h·ung t·hủ, một gã trung niên, đầu hói phân nửa, cơ thể nhão nhoét, bụng mỡ rõ ràng, thân thể t·rần c·huồng. Gã đang ngáy khò, bị ánh sáng chiếu vào khiến con mắt có chút run run.
“Giúp nàng gỡ ra dây thừng đi.” Quốc Quang nói với Ashe. “Cẩn thận mấy chỗ v·ết t·hương.”
Nghe lấy có người giúp đỡ, nữ nhân vẫn không có phản ứng, yên lặng tựa như một cái búp bê sống tuỳ ý Ashe loay hoay.
“Để ta xử lý tên này.” Quốc Quang nói với Ryze.
Hắn nắm lấy tên kia còn phân nửa tóc, trực tiếp dùng sức nhấc lên, cọng tóc bê bết dầu, tởm lợm cực kỳ, tựa như hành động của chủ nhân nó.
“AAAAAA…”
Mập mạp trung niên nam nhân gầm thét, hắn lúc này liền đã hoàn toàn tỉnh táo. Quốc Quang nắm lấy tóc hắn không buông, dùng sức kéo lên tựa như thể muốn đem da đầu của hắn kéo nát ra mới thỏa lòng căm phẫn.
Trung niên nam nhân gào thét đau đớn, hắn lấy tay ôm lấy tóc của mình, hắn dùng tay bóp lấy cổ tay của Quốc Quang, bất quá mọi nỗ lực đều là phí công.
Dùng tóc làm dây, Quốc Quang kéo thân thể hắn ngã đổ xuống đất.
Hắn buông tay, đứng thẳng thân thể. Giơ chân dùng sức liền đạp.
Đạp vào đầu, đạp vào bụng, đạp vào trứng… trung niên nam nhân gào thét xin tha, tay chân của hắn co rút lại bảo hộ cơ thể.
“Đại hiệp, đại hiệp xin tha. Đừng đánh, đừng đánh nữa…”
Tên già mập này gọi là Trần Đại Nghĩa, ba mẹ hắn rõ ràng là đặt sai tên. Nên gọi hắn là Trần Cầm Thú mới phải.
Hắn làm việc tại chuỗi cửa hàng tiện lợi đã nhiều năm, không nhà, không xe, không dư dả tiền bạc, càng không đẹp trai hay hoạt ngôn hài hước, tóm lại là một cái bình thường lại không thể bình thường hơn người.
Mấy hôm trước, hắn cùng một nữ nhân viên lên tầng 2 lấy hàng hoá. Giữa chừng bỗng nhiên mất điện, nghe phía dưới ồn ào, đi xuống nhìn xem liền giật mình phát kh·iếp, mấy người điên từ đâu tràn vào cửa hàng, vừa thấy người liền gầm rú, nhào lên cắn xé tựa thú dữ.
Hắn cùng Lữ Mai hợp sức dựng tủ, chặn lại đường lên cầu thang.
Qua 2 ngày đầu, bọn họ phát hoảng, sợ hãi, tìm cách liên lạc với bên ngoài, thậm chí còn ở trên sân thượng dùng sơn ghi chữ SOS.
Đến ngày thứ 3, vẫn không có ai cứu viện, thậm chí là không có dấu hiệu của người sống khác, tên này bắt đầu có ý nghĩ lệch lạc.
Lữ Mai là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, nàng không được gọi là đẹp, nhiều lắm là có chút tư sắc, nhưng bao nhiêu đó liền đủ để tên này mê đắm, dù sao hắn tiếp xúc cùng người khác giới, ngoại trừ chủ nhà trọ ra chỉ còn mỗi nàng.
Hắn lúc đầu liền có ý nghĩ “hành sự nhẹ nhàng” bất quá Lữ Mai phản kháng quá kịch liệt, nên hắn liền dùng b·ạo l·ực hành sự.
Nhìn lấy cả đời không thể cầm tay nữ nhân bị ép dưới thân, gào thét van xin, hắn liền sinh ra dị dàng khoái cảm. Dù rằng hành sự thời gian chưa tới 5 phút, hắn vẫn tiếp tục dằn vặt, t·ra t·ấn nàng suốt nhiều giờ.
Đại Nghĩa biết mình làm sai, nên khi hắn bị người nắm tóc kéo dậy, hắn không có ngu ngốc mà hỏi ngươi là ai, ngươi có quyền gì câu hỏi như vậy, chỉ là gào thét xin tha. Bất quá tác dụng rõ ràng không hề lý tưởng.
Quốc Quang thở dốc một hơi. Mập mạp trung niên nam nhân bị hắn đạp toàn thân đỏ chót vết giày, tên kia từ gào thét xin tha đến chửi cha mắng mẹ, nói đủ lời khó nghe cho đến hiện giờ chỉ là thôi thóp thở.
“Trói hắn lại.” Quốc Quang nói với Ryze, giọng nói của hắn rét lạnh căm căm. “Ta muốn đem tên này trói lên cột cờ làm mồi câu xác sống, ta muốn hắn đói đến mức bao tử tự tiêu hoá chính mình. Ta muốn hắn chịu đáng sợ nhất t·ra t·ấn trước khi c·hết đi.”
Quốc Quang dám thề, trong mắt của hắn, đáng c·hết nhất t·ội p·hạm vĩnh viễn là bọn h·iếp dâm, kế tiếp mới đến lũ buôn ma tuý.
“Tại sao ngươi không xuất hiện sớm hơn đây?” Thều thào giọng nói vang lên.
Lữ Mai ngồi tại trên giường, thân thể được quấn lên một tấm áo choàng dày, đây là Ashe dùng bản thân áo choàng cởi ra cho nàng.
Nữ nhân hai mắt tiêu cự nhìn về nằm rạp trên đất mập mạp, nước mắt của nàng lăn dài xuống má. Nàng đang tiếc thương cho mình, cũng đang trách móc Quốc Quang.
Con người là một sinh vật vô cùng kỳ lạ, tâm tư tình cảm của họ phức tạp vô cùng.
Lữ Mai không nói cảm ơn, nàng hiện tại chỉ có bản thân của mình, cảm xúc của mình. Nàng loạng choạng đứng lên, cố sức đi về phía trước, hai tay nàng nắm lấy áo Quốc Quang, ra sức siết chặt đến nổi gân xanh.
“Tại sao ngươi không xuất hiện sớm hơn đây? Nếu ngươi đến sớm một ngày, không, không, chỉ cần ngươi đến sớm vài giờ, ta làm sao lại phải chịu đựng chuyện này, ngươi nói đi, ngươi NÓI ĐI…”
Lữ Mai gào thét kích động, kỳ quái là so với người đã tổn thương mình, nàng lại hận người đã cứu mình hơn.
Quốc Quang không phản kháng, tuỳ ý để nàng nắm kéo, gào thét. Nàng hiện tại quá yếu, hai tay một chút sức lực cũng không có.
Hắn không hiểu nàng cảm xúc, nhưng hắn nghĩ nàng hiện tại chỉ là cần một cái lý do để sống, kẻ thủ ác gây ra tội lỗi cho nàng đã chịu quả báo.
Không còn ngọn lửa căm hờn, nàng không thể tìm ra lý do để tiếp tục sống, nên nàng cần một người khác, một đối tượng khác để tiếp tục căm hờn.
Mà hắn nghĩ là mình sẵn sàng làm một cái người như vậy.
Quốc Quang đẩy Lữ Mai ngã xuống sàn, hắn nhìn lấy nàng, giọng nói không chút tâm tình:
“Ngươi muốn c·hết sao? Không. Ngươi không được phép c·hết, mạng của ngươi là ta cứu sống, ta nghĩ ngươi cần phải làm việc cho ta 30 năm để đổi lại cái mạng này đây. Một cái mạng đổi lấy nửa đời phục vụ, đây hẳn là công bằng mua bán.”
Quốc Quang vỗ bộp bộp vào mà của nàng.
“Mang nàng đi thôi.”
Ashe có chút mỉm cười, nàng tiến lên đem nữ nhân ôm lấy.
Trong lớp áo choàng, Lữ Mai không chút phản kháng.
Nàng chỉ là im ắng gào khóc.
Hôm nay, nàng rất may mắn, nàng lại có một cái lý do để sống tiếp.