Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 15: Dọn dẹp khu trọ.




Chương 15: Dọn dẹp khu trọ.

Tại tận thế, con người là quan trọng nhất.

Không nói cái khác, không có người trồng cây, nuôi gia súc, gia cầm, vật tư đến lúc nào đó hao hết, hắn cùng các anh hùng, binh chủng lấy cái gì mà ăn.

Muốn bọn họ cuốc đất trồng cây?

Không có vấn đề gì! Nhưng Quốc Quang không có ý định để bọn họ lãng phí một thân tố chất quân sự. Ít nhất tại giai đoạn này là không thể.

Thứ 2 là các ngành nghề khác cũng cần người, những người này có thể tạo nên to lớn tác dụng, như thợ mộc có thể làm mũi tên, thợ hồ có thể xây dựng tường chắn, v,v… hắn không có ý định sống tại thế giới tĩnh mịch hoang vu.

Tổng hợp những yếu tố trên, Quốc Quang muốn kiến tạo một cái chỗ tránh nạn, sau đó thăng cấp lên thị trấn, thành phố, …

Cơm ăn từng miếng, kế hoạch làm từng bước, Quốc Quang cũng không có ý nghĩ hão huyền trong mấy ngày ngắn ngủi liền xong chuyện.

Hắn ý nghĩ đầu tiên là dọn dẹp sạch hoàn cảnh xung quanh.

Mục tiêu đầu tiên là khu phòng trọ.

Đa phần sinh viên đều đã về quê, người còn ở lại chỉ chừng mười người.

Hôm qua, có 3 người biến thành xác sống lang thang bên ngoài đã bị hạ gục, còn lại chỉ có 7 người, Quốc Quang đem bọn họ làm mục tiêu đầu tiên.

Lượng lớn xác sống hôm qua đã bị dẫn đi, Quốc Quang hôm nay cũng liền nghênh ngang mà đi, khu phòng trọ chia 3 dãy, cùng hắn nhà tổ cách nhau một con đường nhỏ rộng 3 mét, toàn bộ đều được bao bọc bởi hàng rào sắt.

Mỗi một dãy phòng cách nhau 1 mét, Quốc Quang đoàn người thẳng đến phòng số 1. Phòng này trên danh sách những phòng còn người ở do chính mẹ hắn ghi ra.

Bất quá nói thật, cái danh sách này không có quá nhiều tác dụng, chỉ cần xem cửa có khoá ngoài hay không liền biết có người ở bên trong hay không.

Vẫn là đội hình tiêu chuẩn lấy Quốc Quang làm trung tâm bảo vệ, có điều lần này phía trước có thêm Ryze song hành với Ashe.

Ashe đưa chân đá nhẹ vào cửa, hai tay đã cài sẵn cung tên:

- Có ai ở đó không?

Bên trong im lặng một lúc lâu. Quốc Quang con mắt hơi sáng. Không có âm thanh đại biểu người sống, nếu là xác sống đã sớm ầm ầm đập gọi, tựa như phòng 6 cùng dãy.



“Ta gọi Quốc Quang, là người quản lý của khu tránh nạn số 0. Chúng ta có đầy đủ vật tư sinh tồn, an toàn hoàn cảnh sinh hoạt cùng cường lực lực lượng an ninh. Khu tránh nạn hiện tại rất cần người chung sức xây dựng gia viên, mau chóng đưa cuộc sống trở lại bình thường.”

Quốc Quang không phải người hoạt ngôn, thiện giao tiếp. Hắn hôm qua suy nghĩ rất lâu mới nặng ra được mấy câu như vậy.

Hắn từng đọc qua một cuốn sách, trong đó có viết: “Người sống trên đời chia 2 loại, sống vì lợi ích hoặc sống vì tình cảm.”

Tình cảm không cần phải bàn, người ta cùng hắn chưa từng gặp qua, lấy cái gì mà nói tình cảm. Như vậy chỉ có lợi ích một đầu, đưa ra tốt nhất điều kiện, lại vẽ một cái bánh nướng, chỉ cần muốn sống, sớm muộn cũng phải nương nhờ vào hắn.

Quốc Quang mạnh dạn tiến lên, lần nữa đập cửa, lực đạo mạnh hơn.

“Ta biết hiện tại ngươi rất bàng hoàng, nhưng việc cần làm hiện tại là mau chóng ổn định lại tinh thần, cố gắng sống sót. Ta cho ngươi một ngày suy nghĩ đi, ta để chỗ cửa một ít nước cùng bánh để tỏ thiện ý của mình. Hôm nay ta cũng sẽ tiêu diệt toàn bộ xác sống trong khu trọ, đợi sau 30 phút nữa ngươi có thể tự do ra ngoài.”

Nói hết điều cần nói, Quốc Quang liền dẫn mọi người rời đi. Hắn thời gian rất quý báu, không rảnh chỉ vì một người liền phải chầu chực cả buổi đợi người ta cảm xúc ổn định, suy xét kỹ càng.

Sớm đầu nhập sớm có lợi, không đầu nhập trừ khi là c·hết, nếu không cuối cùng vẫn phải làm việc cho hắn mà thôi. Hắn không nghĩ là mình đủ tốt bụng để nuôi người ăn không ngồi rồi, ngoại trừ trẻ em và người già.

Đoàn người đi đến phòng số 6 cách đó vài mét, cửa cái vẫn còn tiếng gõ ầm âm cùng quái dị gào thét.

“Có thể phá cửa không?” Quốc Quang hỏi đoàn người. Hắn đưa tay chỉ vào khoảng giữa bên phải cánh cửa. “Chỗ này có một thanh kim loại gài ngang, phá vỡ nó liền có thể đi vào.”

“Có thể b·ạo l·ực phá dỡ sao?” Đáp lại đầu tiên là Ryze.

“Có thể.”

Ryze gật đầu, hắn đưa ngón trỏ tay phải lên, một cái văn tự phù không xuất hiện. Lấy nó làm trung tâm, ma lực nhanh chóng tụ hợp tạo thành một cái quả cầu, đường kích cỡ 2 centimet, tựa như một viên bi ve.

“Đây là Quá Tải phiên bản thu nhỏ, chỉ tiêu tốn 5 điểm năng lượng có thể ngưng tụ. Ta có thể cấp tốc phóng thích 50 quả như vậy trong thời gian ngắn.”

Ryze vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía trước, quả cầu bay đi, cắt qua không khí tạo thành tiếng xoèn xoẹt như tia lửa điện.

Tại Quốc Quang ánh nhìn, thứ này dễ dàng xuyên qua cửa sắt, đánh gãy chốt cửa.

Không hổ danh là pháp sư cao tay ấn bậc nhất Runeterra, loại này lực p·há h·oại có thể so với đạn xuyên giáp rồi. Hơn nữa đáng sợ hơn là lão có thể liên tục phóng thích ma pháp tương tự, như vậy chằng khác gì có một cây súng máy trong tay.

“Nike, Adidas hai người các ngươi đẩy cửa vào. Những người còn lại tìm góc độ thích hợp, mau chóng diệt sát mục tiêu bên trong.”

Theo Quốc Quang mệnh lệnh, hai vị binh chủng đem cung vắt ngang vai. Bọn họ tiến lên đứng song song, hai tay đặt lên cửa, chân trước trụ vững, chân sau phát lực.



“Một, hai.”

Sau 2 tiếng đếm, bọn họ phát lực. Ngực hít căng như trống, cơ bụng gồng lên, cơ mông siết chặt, lực từ chân, lưng, hoàn hảo truyền đến hai tay tác động lên cửa.

Bên kia, xác sống vẫn luôn toàn lực đẩy cửa ra tựa như heo con nhỏ yếu bị sói xám đột nhập vào nhà. Nó bị cực lớn sức mạnh đẩy văng ra đất, té lăn cù một vòng. Trước khi nó kịp đứng dậy, một mũi tên đã chuẩn xác xuyên qua đầu của nó, kết thúc một cuộc đời bi ai.

“Lần này thu thập đạt được 10 đơn vị tinh hoa lam, 2 đơn vị kết tinh cam, 20 đơn vị linh năng.”

Cửa được mở ra, Quốc Quang đi vào. Cùng mọi người lục soát vội một lần, không tìm thấy thứ gì giá trị, liền rời đi đến mục tiêu tiếp theo.

Bốn căn phòng kế tiếp không có gì quá khác biệt, đều là xác sống. Cho đến căn phòng cuối cùng mới có chuyển cơ.

Chỗ này ở trọ có 2 người, là 2 chị em. Quốc Quang vừa gõ cửa nói mục đích của mình rất nhanh liền có tiếng đáp lại.

“Ngươi nói chỗ tránh nạn số 0 là tư nhân hay nhà nước kiến thiết?” Một giọng nữ vang lên.

“Là tư nhân.” Quốc Quang cũng không có ý định che dấu cái gì.

“Vậy ngươi làm sao có thể đảm bảo chúng ta an toàn? Hơn nữa ngươi làm sao cam đoan chúng ta đi ra sẽ không bị ngươi ám hại?”

“Nói thật cho ngươi biết, chỉ cần các ngươi còn muốn sống, đây là các ngươi duy nhất lựa chọn. Vừa rồi ta có để ý các người nhìn lén qua cửa sổ, các ngươi nẳn biết được, chúng ta có thể phá cửa đi vào một cách đơn giản. Chúng ta còn ở đây cùng ngươi nói chuyện đã là hành động biểu hiện thiện ý rồi.”

Bên trong phòng trọ, hai chị em đang nói chuyện với nhau.

“Em tính sao?” Người nói chuyện là nữ nhân, cao khoảng một mét sáu, để tóc ngắn, đeo kính gọng tròn.

“Tên kia nói không sai, trong phòng chúng ta hiện tại đã không có nước không có đồ ăn, nếu không ra ngoài sớm muộn gì cũng c·hết đói.”

Người trả lời chắc chắn là em, đó là một gã thanh niên gương mặt non choẹt, dáng người cao gầy, mấy ngày nay do thiếu ăn thiếu uống nên khuôn mặt tiều tuỵ cực kỳ.

“Cái kia… lỡ như ra ngoài chị bị người kia c·ưỡng h·iếp làm sao bây giờ?” Người chị nói ra nàng sợ hãi nhất vấn đề.

Người em nhìn chị mình một chút, nói ra có chút mất dạy, nhưng hắn không nghĩ chị mình có cái kia sức hút.



Không nói cái khác, bên cạnh người đàn ông tự xưng Quốc Quang kia liền có một cái không khác gì ngôi sao Hollywood đại mỹ nhân cấp bậc, giữa chị mình cùng cô gái kia, trừ khi là hết thuốc chữa ngựa giống hoặc là thẩm mỹ đặc biệt nếu không ai sẽ bỏ hoa hồng mà ngắt cỏ dại.

Dĩ nhiên tại cái thời điểm này, nói ra những lời đó chính là muốn c·hết. Người em trai cầm lấy trong tay dao trái cây, lời nói sục sôi:

- Nếu hắn dám làm gì chị, em liền cùng hắn liều mạng. Cùng lắm là c·hết chung, không tệ hơn được nữa.

Nhìn lấy em trai như vậy hết lòng hết mực, người chị cũng là nước mắt chực chờ gật lấy đầu, quyết định đi ra mở cửa.

Thời gian nói chuyện cũng không quá lâu, Quốc Quang vẫn có chút kiên nhẫn này.

Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa mở ra. Không có trong tiểu thuyết như vậy vừa gặp liền là mỹ nhân, trái lại người này còn có chút xấu.

Bất quá hắn muốn công nhân mà không phải tìm vợ, cũng liền không lại để ý.

“Ngươi tên gì?” Quốc Quang mở lời, giọng nói bình thản, không lộ ra cái gì cảm xúc.

“Trần Duy Mỹ.” Người chị trả lời, con mắt nhìn lấy Quốc Quang, thầm nghĩ nếu là người này muốn làm điều xấu với nàng cũng không phải không được.

Nàng e sợ nhất vẫn là đi bên cạnh hắn “quái vật da xanh” lão già.

“Đây là nước cùng bánh mì.” Quốc Quang từ trong nhẫn chứa ném ra, không thèm để ý ánh nhìn kinh ngạc của 2 chị em. Đồng thời hắn còn đưa người này một cuốn tập.

“Đem bản thân tên, tuổi, sở trường, quê quán, có kiến thức, kỹ năng gì đều ghi vào đây, mỗi thông tin đều cần chính xác, cố ý giả dối sẽ không được lợi ích gì đâu. Chỗ tránh nạn không phải chỗ từ thiện, sẽ không nuôi người vô dụng. Chiều nay ta sẽ đến lấy lại.” Quốc Quang nói xong cũng liền rời đi.

Hắn hôm nay còn nhiều việc để làm, xử lý khu phòng trọ chỉ là khởi động mà thôi.

Thấy Quốc Quang đoàn người rời đi, hai chị em cũng là nhẹ thở một hơi.

Duy Mạnh tay cầm con dao đã thấm đẫm mồ hôi.

“Chị vừa rồi có thấy không? Tên kia đồ ăn từ hư không xuất hiện à!”

“Thấy.” Duy Mỹ cuối người, nhìn lấy nước cùng bánh mì, kiểm tra bao bì cùng hạn sử dụng. “Chỗ này thức ăn không có vấn đề.”

“Chị, ngươi nói đó có phải là siêu năng lực không? Giống như trong phim ảnh như thế? Nếu có siêu năng lực, chúng ta chẳng phải là phát tài rồi sao?”

“Vấn đề là chúng ta không có.” Duy Mỹ không ngại đâm tâm em mình, đây là đặc quyền của người lớn nhe.

“Chị nói xem, có khi nào tên kia do săn g·iết xác sống nên mới thức tỉnh siêu năng lực không? Như trong trò chơi dạng đó đánh quái thăng cấp.”

“Duy Mạnh đừng có nghĩ lung tung.” Chị hắn lạnh giọng cảnh báo. “Chị hiện tại chỉ còn mỗi em thôi, ba, mẹ ở quê không biết hiện giờ ra sao? Nếu bây có chuyện gì xảy ra thì chị làm sao sống nổi.”

Duy Mạnh vốn muốn cãi lại vài câu, nếu thực sự tồn tại siêu năng lực, ai có thể không muốn. Có siêu năng lực, hắn cũng có thể uy phong một cõi, chỉ huy một đám người như tên vừa nãy, chẳng cần lo lắng hốt hoảng hay cần nhìn sắc mặt ai mà sống. Nhưng nhìn lại, chị gái hai mắt đỏ hoe hắn cũng liền thôi.