Chương 13: Nhà.
Đêm đã buông xuống, thành phố hôm nay không một ngọn đèn, ngôi sao cùng trăng phá lệ sáng tỏ.
Ba mươi mét trên bầu trời, Quốc Quang điều khiển máy bay dọc theo đường cái di chuyển về nhà. Nơi bị đèn pha chiếu tới, xe cộ vứt bỏ khắp đường, xác sống tràn ngập, bọn chúng bị tiếng gió kích thích, gào thét, dùng tay dùng chân nhào nhào đuổi theo.
Tốc độ hiện tại là 150 km/h, không có con xác sống nào có thể đuổi theo kịp.
Máy bay đi đường hàng không, có thể bỏ qua đường xá quanh co, trực tiếp đi đường thẳng đến nhà hắn, nhưng ngặt nỗi máy bay này không có ra - đa hay hệ thống dẫn đường, hắn sợ cứ điều khiển bừa sẽ bị lạc đường nên phải bay theo đường cái về nhà.
Nhà hắn cách Bệnh viện Đại Cổ Việt là 257 cây số, tại khu vực trung tâm thành phố Ánh Bình Minh .
Cha mẹ Quốc Quang kinh doanh khách sạn, phòng trọ, cùng cho thuê nhà mặt tiền. Thông thường, bọn họ đều sống tại nhà tổ kế bên khu nhà trọ, chỉ có mặt tại khách sạn trong giờ hành chính.
Quốc Quang điều khiển máy bay thẳng đến nhà tổ, ở trên trời, có thể nhìn thấy nhà tổ đóng cửa kín mít, hàng rào đã được đóng lại, cửa sắt hàng rào có dấu hiệu bị đụng mạnh, có chút móp méo, sai lệch. Bất quá trong sân không thấy có v·ết m·áu, điều này giúp Quốc Quang an tâm một chút.
Trên đường nội bộ nhà trọ có thể thấy vài con xác sống lượng lờ. Khu phòng trọ có 50 phòng, đa phần đều là sinh viên ở trọ, lượng người rất đông. May mắn hiện tại là tháng 8, thời gian này, đa phần sinh viên đều về quê.
Do tiếng máy bay quá lớn, một bộ phận xác sống trên đường bắt đầu tụ tập, chỉ trong chốc lát liền có hơn 200 - 300 con, lít nha lít nhít một bầy.
Để tránh bọn chúng theo máy bay mà t·ấn c·ông khu phòng trọ, Quốc Quang không trực tiếp đáp xuống mà là bay chậm một đoạn rất xa, một bầy xác sống thi nhau chạy theo. Đợi đến khoảng cách đầy đủ, hắn trực tiếp tăng lên độ cao, dùng tốc độ nhanh nhất bay về nhà.
Quốc Quang nhà tổ rất lớn, sân thượng trồng rau cùng rất nhiều bông hoa cảnh, hắn mặc kệ đám hoa cỏ đó, trực tiếp tại đó đáp xuống.
Vừa đáp xuống tới, Quốc Quang liền ra lệnh Nike cùng Adidas tiêu diệt mấy con xác sống lởn vởn tại đường đi trong phòng trọ. Hắn mang theo Ashe cùng Bitis đi xuống cầu thang tròn xuống tầng 2.
“Một hồi nữa, nếu thấy xác sống đừng g·iết c·hết, lấy hạn chế làm chủ, đó là ba mẹ ta…” Nói đến đó, Quốc Quang có chút im lặng, hắn không biết nếu ba mẹ mình trở thành xác sống thì mình phải làm gì. Nhưng ít nhất, hắn phải để bọn họ sống, Liên Minh Huyền Thoại nhiều như vậy thần kỳ năng lực, hẳn là một ngày nào đó có thể cứu chữa bọn họ đây. Con người chính là ích kỷ như vậy, chung quy cả cuộc đời, họ chỉ đối xử tốt với một ít người mà thôi.
Mang theo thấp thỏm tâm trạng, Quốc Quang xuống đến ban công, cửa sổ, cửa cái đóng kín mít. Hắn đưa tay gõ bộp bộp vào cửa cái:
“Ba, mẹ, con Quốc Quang đây. Con về rồi!”
Thời gian một giây như một năm, Quốc Quang có thể cảm nhận rõ ràng tim hắn đập mạnh, lưng đổ mồ hôi, miệng lưỡi đắng chát, cổ họng khô khan.
“Roẹt”
Màn cửa kéo ra, ba của Quốc Quang xuất hiện.
Ba Quốc Quang gọi Quốc Quân, năm nay tuổi tác đã gần 50, mái tóc phân nửa bạc màu. Nhìn thấy con trai xuất hiện, ông không hỏi không rằng, cũng chẳng quan sát xem hắn có v·ết t·hương gì hay không. Ông chỉ là mau chóng mở cửa, dang rộng 2 tay kéo con mình vào lòng.
Quốc Quân cũng không cao lắm, chỉ có 1 mét 75, thân hình có chút mập, bụng mỡ hiển lộ rõ ràng, cơ bắp hoàn toàn không có, ôm lấy con của mình, ông chỉ cao đến vai của hắn, nhưng một người đàn ông như vậy lại giúp cơ thể Quốc Quang hoàn toàn buông lỏng, cảm giác như thế giới này không còn đáng sợ như vậy nữa,
Đàn ông thường ít biểu hiện cảm xúc, giữa cha con cũng là như vậy. Ôm chặt Quốc Quang một lúc, ông cũng liền buông tay.
Đến bây giờ, ông mới nhận thấy con của mình không phải đơn độc xuất hiện:
- Đây là?
Quốc Quân đưa mắt về phía sau con trai, nhìn lấy Ashe, Bitis cùng mới vừa bước xuống cầu thang Nike, Adidas. Làm dân kinh doanh, hơn nữa là kinh doanh dịch vụ liên quan đến phòng trọ, khách sạn, Quốc Quân có mắt nhìn người rất chuẩn.
Mấy người này màu tóc khác lạ không giống như nhuộm, màu mắt lại quá khác biệt với người Đại Cổ Việt, đặc biệt nhất là bọn họ khí chất cùng trang phục, loại này nghiêm trang, túc sát thần thái cùng rõ ràng cơ bắp, cung tên hẳn là không phải người thường.
“Đây là đồng đội của con.” Quốc Quang trả lời. “Ba, chúng ta khoan nói chuyện ở đây đã, mau chóng vào nhà đi, mẹ con đâu rồi?”
“Ừ.” Quốc Quân nhanh chóng đồng ý, ông bước lùi về sau tránh cửa cho mọi người bước vào.
“Mẹ của con ở dưới lầu, mau mau xuống tới. Mẹ con thấy con chắc là mừng lắm, mẹ con mấy bữa nay khóc đỏ cả mắt, cứ nhắc mãi không biết con có chuyện gì không?”
Nghe lấy ba trả lời, Quốc Quang cũng không nhịn được con mắt đỏ hỏn.
Người nhà vô sự khiến hắn mừng vô cùng. Hắn cũng không dám chậm trễ, mau chóng chạy vội xuống nhà.
Nhà tổ đã có tuổi, cầu thang làm bằng gỗ mỗi khi đi vội xuống liền nghe mấy tiếng cót két, hắn đối với chuyện này đã quen, cũng không có cái gì khác lạ.
Ở dưới lầu Thuỳ Trang đã sớm nghe thấy tiếng máy bay, sau lại nghe thấy có tiếng gõ cửa trên lầu, bà đoán là có q·uân đ·ội đến cứu viện, muốn mau chóng đi lên nhưng chồng cản lại.
Quốc Quân bảo hiện tại tình thế không rõ, không biết ngoài kia có chuyện gì xảy ra, ông bảo để ông lên trên thăm dò, có chuyện gì không đúng ông sẽ la lên. Hiện tại đã hơn một phút mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Thuỳ Trang quyết định tiến lên xem.
Bà cầm lấy con dao chặt xương to nhất ở nhà bếp, cầm theo một cái chảo đế dày làm khiên liền nhẹ nhàng đi lên.
Ở giữa chừng cầu thang, 2 mẹ con nhìn thấy nhau.
“Mẹ.”
Quốc Quang tăng nhanh tốc độ đi xuống, hắn ôm chằm lấy mẹ của mình.
Nhìn thấy con trai bỗng nhiên xuất hiện, bà đầu não trống không, chỉ là theo bản năng đưa tay ôm lấy hắn. Dao cùng chảo đã sớm bị buông xuống đất.
Cảm nhận hơi ấm trong tay là thật mà không phải mơ, bà không nhịn được khóc to.
Quốc Quang càng ôm chặt mẹ mình hơn, dùng tay vỗ vỗ xoa xoa lưng bà, có gắng an ủi mẹ của mình.
“Con làm sao về được? Có thương tích gì không? Có đau chỗ nào không? Để mẹ nhìn con một vòng, làm sao tiều tuỵ như thế này rồi?...”
Thuỳ Trang liên tục hỏi thăm, đưa tay đem con trai mình xoay qua xoay lại.
Quốc Quang cũng biết bà đang kích động, hắn nhẹ giọng liên tục lập lại câu trả lời:
“Không sao, không sao, mẹ con không sao. Chúng ta xuống nhà, từ từ nói.”
—------------------
Hiện tại, đã hơn 30 phút trôi qua từ lúc Quốc Quang về nhà, hắn bắt đầu từ lúc mình thức tỉnh ở bệnh viện, kể lại toàn bộ sự tình đã qua.
Dĩ nhiên là hắn chỉ lựa chọn những việc nhẹ nhàng nhất để kể, nhưng ở tận thế thời đại, dù là nhẹ nhàng nhất sự tình cũng chẳng khác gì chuyện kinh dị.
Ba, mẹ Quốc Quang đối với việc con trai trải qua xuýt xoa liên tục. Mẹ hắn còn không nhịn được lại khóc mấy lần.
Đối với một số ba mẹ, con cái chẳng khác gì thiên sứ, ở nhà Quốc Quang thường chủ động làm tiếp việc nhà, nhưng nhiều nhất là quét nhà rửa chén, gọt rau củ, đến cá hắn còn chưa làm qua lần nào, hiện tại lại phải g·iết người, loại tương phản đó khiến bà cảm thấy tự trách vô cùng, cảm giác như mình không thể ở cạnh con mình lúc đó là tội lỗi lớn vô cùng.
“Được rồi, được rồi. Con nó hiện tại bình yên vô sự là tốt rồi.” Quốc Quân an ủi vợ mình. “Lại nói hiện tại Quốc Quang làm chỉ huy rồi, hắn không cần phải đích thân chém g·iết nữa đâu.”
“Ông nói cũng đúng.” Bà lấy tay lau nước mắt, nhìn về phía Ashe bọn họ, đứng lên cúi người chào.
“Cảm ơn mấy đứa rất nhiều, sau này còn nhờ mấy đứa chăm sóc con bác nhiều hơn.”
“Dì không cần khách khí, đây là nhiệm vụ của bọn con.” Ashe đại diện trả lời.
Nói thật, nàng đối với g·iết chóc không có cái gì gánh nặng trong lòng. Xứ Freljord là nơi băng tuyết quanh năm, ít có thời gian dùng để trồng trọt, phần lớn sản phẩm nông nghiệp chỉ đủ ăn, không quá dư dả để nuôi gia súc, thịt đa phần là từ săn bắn đạt được.
Từ nhỏ đến lớn, g·iết chóc đã là nàng một loại thói quen, hiện tại chỉ là đổi một thế giới, một loại con mồi khác mà thôi, chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
“Mẹ, chúng con đói rồi. Mấy bữa nay chưa ăn được món gì đàng hoàng cả, mẹ hôm nay trổ tài nấu bếp cho chúng con ăn một bữa tiệc đi.”
Quốc Quang không muốn không khí quá mức nặng nề, hắn mau chóng đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ hắn, hơn nữa hắn hiện tại thực sự đói.
“À đúng, để mẹ đi làm cơm.” Thuỳ Trang nhanh chóng trả lời, bà mau lẹ đi vào trong bếp.
Quốc Quang cũng đi theo, lấy ra lương thực ở bên trong nhẫn chứa đồ đưa ra ngoài.
“Đây cũng là siêu năng lực của con sao?” Mẹ Quốc Quang nhìn lấy đồ ăn từ hư không rơi ra, cảm khái vô cùng, “Quả thực giống như ma thuật ấy.”
“Con với mấy đứa đi ra nghỉ ngơi đi, để mẹ ở đây làm là được.”
“Không sao đâu mẹ, cứ để bọn họ tiếp. Ít nhất chặt thịt, thái thịt là không có vấn đề gì. Mọi người ăn cơm rất nhiều, mẹ chuẩn bị bữa cơm cho 10 người cần bao lâu mới được, mỗi người một tay một chân phụ tiếp làm nhanh hơn nhiều.”
Bị con trai thuyết phục, mẹ Quốc Quang cũng không tiếp tục phản đối. Mọi người hợp sức làm việc, rất nhanh, cơm tối dưới ánh nến hoàn thành.
Đối với ẩm thực Đại Cổ Việt, Ashe đám người cũng không có cái gì không thích, ăn rất nhiều.
Nhà tổ tương đối lớn, có đến 4 phòng ngủ. Ashe cùng Bitis chung nhau một phòng, Nike, Adidas chung một phòng.
Đáng nói là dưới sự chỉ huy của Ashe, bọn họ còn chia nhau gác đêm.
Quốc Quang đối với chuyện này tự nhiên không biết. Về đến nhà, hắn hiện tại hoàn toàn buông lỏng, tắm rửa xong liền ngủ một mạch đến sáng.