Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 65: Chuẩn bị giáng lâm




Chương 65: Chuẩn bị giáng lâm

"Sao, nhà tao cũng không kém nhà mày đâu."

Lạc Long đắc ý cười.

"Ừm."

Phạm Thiên gật đầu một cái.

"..."

Ngắn ngủi trầm mặc, Lạc Long kỳ quái nói: "Chỉ vậy thôi hả, không muốn nói gì khác."

"Oắt, tao còn đang chờ mày đâu."

Phạm Thiên cũng cảm thấy kỳ quái.

"Chờ cái mẹ gì."

"Chờ mày chứ cái gì, bình thường mày không phải thích đặt mấy cái kỳ kỳ lạ lạ cho người khác à."

"Mày mới kỳ ấy đờ mờ mờ."

Nói nói, Lạc Long suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Không phải tao không muốn mà là tao không biết phải gọi như nào. Nhận Rider ảnh hưởng, tính cách biến đổi, vạn diện nữ nhân hả. Hay chủ giáp thần nhân bla bla."

Không nghĩ tới mày còn để ý tới mấy cái này đâu. Có thể nếu mày để ý sao vẫn đặt mấy cái biệt danh nghe thốn tận rốn cho người khác thế.

Phạm Thiên bất lực nhìn hắn.

Lúc này có chút rảnh rỗi, hai người ngược lại là có thể nói chuyện nhiều một chút.

Vừa nãy nhìn Âu Cơ chiến đấu thực sự quá căng thẳng, không có tâm tư đi nói chuyện.

"Mà rốt cuộc hệ thống là gì?" Phạm Thiên nói.

Câu hỏi này từ lâu hắn đã muốn hỏi ra nhưng luôn cảm giác chưa phải cơ hội.

Trước lúc đó hắn mù thật ra là cái ngụy mù, trước mắt một màu đen kịt đại khái vẫn cảm nhận được một hai cho nên nhìn thấy giao diện hệ thống không có gì. Bây giờ hắn là thật mù, mắt nhìn chỉ có vô tận hư vô, năng lực cảm giác mất đi trở nên hoàn toàn vô dụng thế mà vẫn nhìn được giao diện hệ thống.

Hắn cũng có tự mình phán đoán, bất quá tiếp xúc không sâu biết đến không nhiều nên không dám khẳng định, chỉ dừng lại tại suy đoán.

Lạc Long hơi chậm lại một giây lắc đầu nói: "Không biết, không thể nói. Mọi thứ đều lấy thực lực làm cơ sở, muốn gì cũng trước phải cường đại nếu không tư cách tiếp xúc bí mật cũng không có."

Đã nói như vậy Phạm Thiên không tiếp tục hỏi nhiều, có nhiều thứ xác thực phải có thực lực xứng đôi đi cùng mới được.

"Lại nói, Tuyết Nhan như thế kia mày đã biết trước rồi à?"

Lạc Long mờ mịt không hiểu, ánh mắt đảo quanh chiến trường rất nhanh đã tìm thấy Tuyết Nhan.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã dọa hắn giật bắn người.

Vừa mới không để ý chút thôi Tuyết Nhan đây mẹ nó là xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi tuy điên, là một ả tâm thần thích g·iết chóc nhưng chung quy vẫn còn dạng người.

Bây giờ đâu.

Cả người cúi xuống, hai tay đặt trên mặt đất di chuyển bằng tứ chi. Băng thần khải kết hợp với lưỡi hái hóa thành một bộ Rider bao phủ bên ngoài nhìn tựa như rồng nhưng lại cũng giống chó dại. Tình trạng này có điểm giống khởi nguyên chiến giáp của Âu Cơ nhưng Tuyết Nhan lại càng giống thật, không phải đeo giáp mà là biến thành.

Tóm lại chính là áo giáp biến thành rồng chó, bên trong xuyên thấu nhìn được Tuyết Nhan. Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, đuôi là lưỡi hái ve vẩy liên tục.

Rắc một tiếng, Tuyết Nhan lao tới một ngoạm cắn đoạn cổ một ngũ tinh người thật.

Nhai nhai mấy lần lại nhổ ra giống như chê hương vị quá kém.

Cũng là lưỡi hái khẩu vị tốt toàn bộ cho hấp thu, bàn tay lưỡi hái vươn ra b·óp c·ổ, răng rắc một tiếng cổ bị bẻ gáy, có bàn tay chỉ nghe phụp, huyết thủ vạch phá lồng ngực trực tiếp cầm ra một trái tim còn đang đập.

Cả Phạm Thiên cùng Lạc Long đều ngu người, đáy lòng dâng lên sợ hãi.

Như lưu tinh một dạng rơi xuống ầm ầm ầm đập c·hết mảng lớn người xung quanh, đại địa rung chuyển không ngừng.

Một vật gì đó bay ra từ trong hố hướng về phía Tuyết Nhan bay tới.

"Tiểu thư."

Giọng của chú Sơn truyền ra, lúc này mới nhìn rõ thứ bay ra vậy mà lại là một cánh tay.

Tuyết Nhan ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy cánh tay đang bay tới ánh mắt Tuyết Nhan lộ vẻ thèm khát.

Một cú nhảy cao tuyệt đẹp Tuyết Nhan dùng miệng đón lấy cánh tay, hàm răng khẽ cắn cánh tay lập tức vỡ nát.

Tiếng nhai nuốt, không phải của Tuyết Nhan, nói chính xác ra là băng thần khải sau khi biến thành rồng chó cắn nuốt hấp thu cánh tay kia.

"Súc vật."

Từ tầng mây chỗ sâu truyền đến một tiếng chửi đầy phẫn nộ, là của người đứng đầu thiên khoa kỹ, cánh tay Tuyết Nhan cắn nuốt vừa rồi là của hắn.

Khoảnh khắc Tuyết Nhan hấp thu cánh tay đồng thời cũng hấp thu một phần sức mạnh, hắn có thể không tức giận sao.

Nếu không phải có một giọt sinh mệnh chi thủy của 24 hắn cánh tay này xem như phế.

Có thể như thế cánh tay mới mọc ra này yếu hơn nhiều lắm.

Thấy Tuyết Nhan vẫn chưa ăn đủ ánh mắt càng thêm khát máu chú Sơn bay trở về tầng mây chỗ sâu, trong miệng quát lớn: "Chưa đủ, liều mạng cũng phải dứt về đây cho tiểu thư cho tao."

Những người kia của Lãnh gia đột nhiên điên lên, không cần mạng một dạng điên cuồng t·ấn c·ông.

Liên tục không dứt tiếng người từ trên cao rơi xuống mặt đất, tiếng quát chửi phẫn nộ.

Không khác nhau từ trong hố đều ném ra tay chân của người thiên khoa kỹ, có người còn ném ra cả một bộ t·hi t·hể hoặc hấp hối sắp c·hết.

Nếu là có ai chính mình đứt tay chân cũng định ném ra, người sắp c·hết thì bay lại gần Tuyết Nhan muốn dâng hiến bản thân.

Đều rất điên cuồng.

"Bọn ngu kia định làm gì, mau cút về cho tao. Đứt tay chân thì cất đi, về mà nối lại. Tiểu thư không cần bọn mày."

Chú Sơn tức giận đến phát điên, bọn ngu này định làm gì, tiểu thư nguyện ý sao.

Không nghĩ đến cảm nghĩ của tiểu thư à, một đám đều là ở bên cạnh tiểu thư từ khi còn nhỏ mà như đám ngu giống như.



"Trận chiến này chúng ta sẽ thắng cũng nhất định sẽ đầy đủ trở về. Ai không chiến đấu được nữa thì quay lại căn cứ hỗ trợ hậu phương, vì mọi người chiến thắng trở về chuẩn bị."

"Vì tiểu thư, chiến."

"Vì tiểu thư."

"Vì tiếp tục phục vụ Lãnh gia, g·iết."

"Giết."

Tất cả mọi người chiến ý phun trào, lập tức bay lên quay lại chiến đấu.

Người b·ị t·hương nặng có thể quay về căn cứ, có chiến đấu tiếp năng lực thì gia nhập mặt đất chiến trường.

Những tứ ngũ tinh cũng nhận lấy ảnh hưởng, nhiệt huyết sôi trào chiến ý nâng cao hơn bao giờ hết.

Vì Lãnh gia, vì tiểu thư, g·iết. Chém g·iết tứ phương sạch quân địch.

Theo Tuyết Nhan cắn nuốt cường giả khí tức trên thân ngày càng mạnh, lấy tốc độ cực nhanh hướng thất tinh phát triển.

Rốt cục, khi cắn nuốt một người sắp c·hết đạt đến lục tinh đỉnh cấp Tuyết Nhan nhất cử xông phá cửa ải đạt tới thất tinh.

Dù cho kẻ đó là nhờ vào Rider mới đạt tới lục tinh đỉnh cũng không quan hệ, một chỗ cắn nuốt cả Rider là được.

Khí tức mạnh mẽ hóa thành cuồng phong bạo vũ cuốn bay mọi thứ, Tuyết Nhan xuất hiện lại đã là thay một bộ đồ mới.

Trước đó đồ bị máu nhuộm đỏ không quen thuộc, bây giờ tốt, một thân đồ màu trắng nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Băng thần khải trở lại hình dạng ban đầu nhưng càng thêm hoa lệ đứng lên, trước ngực mơ hồ có một gương mặt vô cùng xinh đẹp chỉ là không quá rõ ràng, có vẻ là của khí linh.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía Phạm Thiên, cho hắn một cảm giác giống với thường ngày lại không quá giống, không còn là kiềm chế bản thân mà thật là một đóa băng liên cao quý không thể động tới, khí chất lạnh lùng vì ở vào vị trí quá cao vượt ra khỏi tầm với, ngay cả được phản ứng tư cách đều không có.

Phạm Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt Tuyết Nhan xuyên qua xa xôi khoảng cách nhìn hắn, thấy hắn Tuyết Nhan mỉm cười, nụ cười nhỏ rất khó nhìn ra nhưng vẫn để cho Tuyết Nhan càng thêm xinh đẹp.

Rất nhanh cảm xúc biến mất, như một cỗ máy vô cảm ánh mắt lạnh lùng nhìn về một người.

Kẻ này vừa nãy chính là người đã nhân lúc sơ hở đánh chú Sơn một đòn để chú Sơn chịu thương không nhẹ.

Nhân lúc vừa mới đột phá ở vào một cái vượt qua đỉnh phong kì, năng lượng dồi dào Tuyết Nhan động thủ.

Thời gian bị đóng băng hoặc cũng có thể là cắt chém, chỉ thấy Tuyết Nhan biến mất đằng sau xuất hiện đã ở sau lưng kẻ kia, lưỡi hái kề trên cổ.

"Suỵt yên lặng, c·ái c·hết sẽ đến nhẹ nhàng hơn."

Đầu lâu rơi xuống khỏi cổ, đến c·hết hắn cũng không hiểu mình c·hết như nào.

Cảnh này vừa vặn ở thấp một chút, Phạm Thiên thông qua màn hình live của hệ thống nhìn thấy một bóng người cầm theo lưỡi hái xuất hiện ở sau lưng một người, lưỡi hái khẽ động không chút khó khăn cắt đứt đầu người kia.

Nhẹ nhàng, thanh thản không có cảm giác vội vã, tựa như tự nhiên một chuyện rất bình thường, ai sẽ cảm thấy tử thần lấy mạng người khác là bất bình thường.

Ngay sau đó Tuyết Nhan biến mất, cuộc chiến lần nữa chuyển về sâu trong tầng mây vượt ra khỏi tầm thu hình ảnh live của hệ thống, cũng chính là tầm nhìn của Phạm Thiên bởi tầm thu là dựa vào chính hắn tầm nhìn.

Liếc nhìn Lạc Long, Phạm Thiên còn trong kinh hãi nói: "Gì, biểu cảm đó là sao. Tao không nói mày cũng học theo làm cái gì."

Làm gì đâu, một bộ nhà quê mới lên thành phố một dạng chưa trải sự đời.

Lần đầu nhìn đến à, mới biết tới à.

Phạm Thiên không tin, con hàng này trước nay cái gì cũng biết, đặc biệt là về những người trong nhóm càng là không gì không biết kể cả là những chuyện trong quá khứ, giống như chuyên môn điều tra à không, chuyên môn điều tra cũng không được như vậy, là hỏi trực tiếp nguyên chủ rồi được kể cho.

"Tao không biết tao cũng thấy sợ chứ, má. Ai biết Tuyết Nhan điên xong còn hóa thú như vậy, thật đáng sợ." Lạc Long vẫn còn kinh hãi nói.

Tuyết Nhan vừa rồi quá đáng sợ, ánh mắt khí tức khí chất hành động cử chỉ tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ tàn bạo đáng sợ.

Hắn nghe qua Tuyết Nhan g·iết nhiều người sẽ điên nào có biết rằng điên đằng sau còn hóa thú.

Chuyện này nghiêm chỉnh mà nói là không có ai biết, Tuyết Nhan làm gì có cơ hội có nhiều người như vậy để g·iết.

"Không thể nào, chú Sơn cho Tuyết Nhan cắn nuốt người khác hành động rõ ràng là biết trước Tuyết Nhan sẽ hóa thú, phát điên, biết phải giải quyết như nào được không. Chú Sơn biết mày lại không biết được sao."

Phạm Thiên hoàn toàn không tin lời của Lạc Long, biết thì biết che che giấu giấu làm gì, có ý nghĩa sao.

Lạc Long muốn khóc, thật muốn khóc ầm lên kêu khổ. Hắn là thật không biết, ai biết chú Sơn làm vậy là biết hay không. Nhưng hắn chắc chắn là không biết rồi đó.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, Lạc Long không chắc chắn nói: "Tao nghĩ là tao biết rồi."

"Nói."

"Còn nhớ tao nói với mày về năng lực huyết mạch không, chỉ có hệ thống tu luyện chức nghiệp chúng ta mới có thể làm vậy."

"Nhớ."

"Thức tỉnh năng lực huyết mạch màu tóc cùng mắt là cùng một màu, như tao là vàng còn Âu Cơ là tím."

"Khoan đã, Tuyết Nhan cũng đã thức tỉnh năng lực huyết mạch. Thế quần què nào tóc một màu trắng mắt một màu xanh được hay vậy."

Phạm Thiên lập tức nhận ra chỗ sai, hắn còn tưởng thức tỉnh xong màu mắt cùng tóc sinh ra biến hóa là tác dụng phụ thôi chứ. Nghe Lạc Long nói kiểu này giống như đây là một tiêu chí để nhận diện, cũng là một điều hiển nhiên bắt buộc phải có.

Thế nhưng con mẹ nó tình huống của Tuyết Nhan lại là như thế nào.

Biết Phạm Thiên đang nghĩ gì trong đầu Lạc Long nói: "Gia tăng thiên phú, đây là năng lực của màu trắng. Đúng rồi đó, Tuyết Nhan thức tỉnh hai năng lực huyết mạch một chuyện chưa ai làm được."

Phạm Thiên nhíu mày, tức là nói Tuyết Nhan có song huyết mạch.

Song huyết mạch là bình thường, ai không có bố mẹ. Khác ở chỗ bình thường một trội một lặn, còn Tuyết Nhan tình huống này là hai trội, đều đang cạnh tranh.

Cái này có thể dẫn tới tương lai bạo thể mà c·hết vì huyết mạch bùng phát.

"Đừng có lo nghĩ lung tung, tạm thời là không có chuyện đó đâu." Lạc Long nói.

Phạm Thiên nhìn về phía hắn, mày thật đúng là biết tao đang nghĩ gì à.

"Tóc là tăng thiên phú vậy mắt là gì."

Nhìn Tuyết Nhan vừa rồi hắn đã đoán ra, cụ thể thế nào nhưng vẫn phải chờ Lạc Long nói mới được.

"Thôn phệ người khác tăng cường thực lực, mỗi lần đột phá một tinh tinh thần phương diện sẽ nghênh đón một lần thăng hoa. Nếu vậy hành động của chú Sơn liền dễ hiểu. Tất nhiên sự tăng cường này là tạm thời. Bình thường tao không thấy Tuyết Nhan sử dụng năng lực huyết mạch này nên có lẽ điều kiện kích hoạt là Tuyết Nhan phải đánh mất lý trí hoặc trong trạng thái cuồng bạo, nói chung là không làm chủ được bản thân."

Lạc Long nói về năng lực huyết mạch của Tuyết Nhan cũng không quên nói ra một chút phán đoán của mình.

Phạm Thiên gật đầu, xem như đồng ý với ý nghĩ này của Lạc Long.



Hắn cũng có chút hiểu rõ: "Càng đánh mất lý trí thực lực có thể gia tăng càng cao, nếu không Tuyết Nhan nên thanh tỉnh khi đột phá lục tinh. Lên thất tinh Tuyết Nhan lấy lại lý trí cũng đồng nghĩa không thể tiếp tục tăng lên, đây xem như một loại tự giới hạn bảo hộ."

Lạc Long gật đầu, đại khái không sai biệt lắm đã là toàn bộ.

"Bọn mày nãy giờ đang nói cái vẹo gì vậy."

Thánh Gióng một mặt mịt mù đằng sau hai người lên tiếng.

"Mẹ nó."

"Đừng có chơi bài này, dọa c·hết tao rồi."

"Gì, tao qua mắt được bọn mày à."

Thánh Gióng xem thường, hắn không có ẩn giấu ý tứ cứ vậy đi qua đây, hai con hàng này có thể không phát hiện ra hắn sao.

Làm bộ thôi, cứ thích chơi như vậy làm gì.

"..."

"Ngu, Thiên nó mù mẹ rồi biết được cút. Tao cũng sắp c·hết đến nơi rồi có thể phát giác được mày à."

Thánh Gióng: "...Kệ bọn mày, tao xuống dưới đây."

Không quan tâm, nói không lại tốt nhất không nói.

"Khoan đã, vừa nãy mày đánh với người kia thế nào."

Lạc Long đột nhiên hô trở lại.

"Là sao."

Thánh Gióng chưa hiểu lắm ý của Lạc Long.

"Cảm giác như nào ấy."

"Không biết nữa, không cảm nhận được rõ ràng thực lực cho đến tận lúc đánh tao mới biết hai bên ngang ngửa nhau."

"Có lẽ hệ thống võ sư kia quá nội uẩn, cảnh giới cũng không dễ lắm nhìn ra, thậm chí cảnh giới chưa chắc đại diện cho thực lực mà chỉ thể hiện một chút đặc thù thôi." Lạc Long có điều suy nghĩ nói.

Vừa nãy 24 có thể cảm nhận được cấp bậc rất có thể là bởi hắn là đào thoát giả.

"Nói rõ ra xem nào."

Thánh Gióng khó chịu nói, đứa nào cũng thích nói một nửa, đều đáng ghét giống nhau.

"Tao khuyên mày đừng có chơi ngu, c·hết đấy."

Lạc Long chỉ về một hướng, Thánh Gióng theo hướng ngón tay nhìn lại, đó là hướng mẫu hạm của thiên khoa kỹ, một người vừa bay ra từ một chiếc mẫu hạm đang lấy tốc độ cực nhanh bay về phía này.

Sở dĩ nói là về phía này mà không phải hướng về chiến trường là bởi từ xa như vậy vẫn cảm nhận được địch ý của người kia, cỗ kia sát ý rõ ràng là hướng về phía này.

Thánh Gióng ánh mắt khẽ động, là người vừa nãy hắn đánh với, tựa như giới thiệu gọi 11, mấy kẻ này một đám đều thích lấy mã số làm tên.

"Né tên này ra, nó rõ ràng có Kamen Rider, mày ngay cả Rider đều không có nhất định là bị đè ra đánh. Nếu thật muốn..."

Lạc Long còn chưa nói xong Thánh Gióng đã bay ra khỏi màn chắn, từ xa quát lớn: "Con trai, tới đây để bố đánh một trận nào."

...

Lạc Long câm nín, bất lực đưa tay lên che mặt.

"Mày nói Gióng nó như nào, tao nghĩ là tao biết không sai đâu." Phạm Thiên bình tĩnh nói, giống như đã đoán trước Thánh Gióng sẽ như vậy.

"Ừ, riêng nó là mày không có nhìn sai. Nó ấy à, là một thằng ngu. Ngu từ trên xuống dưới ngoài cơ bắp chính là cơ bắp."

Có điều Lạc Long không nói Thánh Gióng còn rất kiêu ngạo, bá đạo. Tất nhiên không đối với bọn hắn bốn người này, nhờn cái là ăn đòn ngay.

Bất quá không đổi được việc Thánh Gióng là một thằng ngu.

Lạc Long luôn nhận định là như vậy nên khi nói về Thánh Gióng đều chỉ một chữ...ngu.

Quả nhiên năm phút sau Thánh Gióng giống như rẻ rách giống như bị 11 đập bay.

Trên đường bị "vứt đi" rẻ rách Thánh Gióng không thể tin nổi nhìn về phía 11.

Vừa mới còn đánh ngang nhau hắn bây giờ vậy mà lại b·ị đ·ánh không sức hoàn thủ.

Thất vọng, 11 lúc này chỉ có thất vọng.

Vừa rồi đánh với Thánh Gióng hắn b·ị t·hương khá nặng phải quay về mẫu hạm chữa trị.

Thời gian cùng Thánh Gióng không sai biệt lắm, vốn muốn ra ngoài sử dụng tất cả mọi thứ mình có đánh một trận thống khoái với Thánh Gióng kết quả lại là quá yếu, thật đáng thất vọng.

Ánh mắt kia, Thánh Gióng hắn sao chịu được.

Bạo hống một tiếng một côn đánh ra.

"Khinh, khinh thường thằng bố mày."

"Bố, đang tự nói mình đấy à."

Như cũ dễ dàng đánh bay Thánh Gióng, một cú tát của 11 để Thánh Gióng phải hoài nghi nhân sinh.

Mọi thứ đều lật mặt nhanh vậy sao, vèo cái đã đổi tới không thể nhận ra.

Đánh bay Thánh Gióng 11 không nữa nhìn, hắn không ra tay với kẻ yếu, Thánh Gióng không còn đáng để hắn ra tay, dù là g·iết cũng là để kẻ khác tới g·iết.

Thánh Gióng rất chi là biệt khuất, hắn không yếu, hắn có thể đánh ngang với 11 có Rider, chỉ là Kamen Rider có chút vượt quá tầm với của hắn.

"Ngu thì c·hết khóc lóc cờ lê."

Đột nhiên bên tai Thánh Gióng vang lên giọng của Lạc Long.

Thánh Gióng vội nhìn quanh.

"Không cần tìm, tao vẫn đang ở căn cứ. Là thông qua kết nối hệ thống nói chuyện với mày. Vừa mày liên kết kho v·ũ k·hí xong không đọc thử à."



Thánh Gióng không nói, có chút xấu hổ cúi đầu.

Lúc đó hệ thống hiện ra thông báo quyền lợi khi liên kết với chìa khóa nhưng hắn không có đọc, trực tiếp đóng lại.

"Từ bỏ rồi, đây không phải Gióng tao biết."

"Nhưng nó xác thực là mạnh hơn, tao không có cách nào."

"Ngu, vậy mày cũng dùng Kamen Rider là được rồi."

"Nhưng tao không biết dùng."

"Lo cục cút, lấy cái tăng phúc thuộc tính cơ thể là được."

"Nhưng..."

"Nhưng cờ cờ, nhưng đéo nhưng lắm thế. Mày chịu được à, mày muốn đấm vào mặt nó không. Mày không muốn mạnh lên à, không muốn trả thù sao. Tự tin lên, lỗ mãng cũng không sao cả tao luôn ở đằng sau mày. Thằng nào hỗn với tao tao đấm c·hết thằng đó, đó mới là Gióng tao biết."

Thánh Gióng vẫn còn hơi chần chừ: "Nhưng tao không biết dùng như thế nào."

"Lên mà đánh đi, tao luôn ở đằng sau mày."

Sau một hồi thuyết phục mỏi cơ hàm tốn nước bọt Lạc Long bỏ ra cái giá lần này trở về đáp ứng một chuyện bất kì Thánh Gióng đưa ra mới để cho Thánh Gióng nguyện chiến.

Đạt được mục đích, cái gì chần chừ, cái gì lo ngại biến mất hết, Thánh Gióng phấn khích đằng không mà lên, trong miệng hô hào.

"Cứ như vậy sớm chút đi, đã sớm muốn đấm vào mặt thằng này rồi. Lên Long, làm như nào."

Đang bay tìm đối thủ 11 quay đầu lại nhìn khẽ nhíu mày.

Hắn tha một mạng không có nghĩa sẽ mãi tha, nếu muốn c·hết vậy hắn cũng không để ý bỏ ra chút sức đi thỏa mãn đối phương.

Dừng lại, hắn muốn xem thử Thánh Gióng còn trò gì.

Tất nhiên cảnh giác chưa từng buông lỏng, hắn không có điên tới mức đi cho kẻ địch cơ hội quá cường đại, nếu có dấu hiệu vượt quá khả năng hắn sẽ dốc toàn lực chém g·iết Thánh Gióng ngay lập tức.

"Mạng tao nắm trong tay mày, mau nói đi, tao phải làm gì."

Thánh Gióng sắc mặt ngưng trọng, hắn hiểu, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, một lần nữa 11 nhất định sẽ hạ sát thủ.

"Xem siêu nhân chưa, nhảy múa đi, nhảy theo tâm ý của mình, đọc lên chính nghĩa thần chú."

Lạc Long càng nói càng kích động âm thanh càng lớn.

"Vì nhiệt huyết tuổi trẻ vì thanh xuân tươi đẹp. Vì lâm trận g·iết địch vì thủ hộ người thương. Vì mộng tưởng nam nhân vì dân tộc nhân dân..."

Lạc Long nói vô cùng nhiều vô cùng nhanh, nhanh đến không thể nghe rõ nhưng trong tai mọi người lại là nhất thanh nhị sở.

Lời thoại xấu hổ này lại làm cho cảm xúc Thánh Gióng dao động, nhiệt huyết tuổi trẻ bùng cháy, thô tục điểm là t·inh t·rùng lên não.

Biết nói sao đây, tuổi trẻ ta hết mình với thứ gọi là đam mê, còn nhỏ ai không có mộng tưởng mình là siêu nhân đại diện chính nghĩa thủ hộ người thường đâu.

Múa ra kì quái động tác, đọc ra xấu hổ lời thoại, không phải y hệt Lạc Long mà là đã qua cải biên nghe càng xấu hồ, càng ý nghĩa, mang lại cảm giác càng khó tả, giống như phát biểu của vua trước toàn quân trước khi ra chiến trường, chiến ý nâng cao đến cực hạn.

"Bùng cháy nhiệt huyết tuổi trẻ. Bùng cháy thanh xuân mơ mộng. Hô lên ước muốn của bao thằng con trai."

"Hét to lên Gióng, hét to lên ước mơ của chúng ta, đại diện cho chính nghĩa, tình yêu và tuổi trẻ."

"Hét lên Gióng, hét lên ý nghĩ của mày cho cả thế giới biết đến."

"Nói ra đi, hét lên...BIẾN HÌNH."

Thánh Gióng hưng phấn cực hạn, mọi trạng thái cảm xúc tích cực đi đên một cái đỉnh phong.

Vì bản thân, vì giấc mộng, vì đấm vào mặt thằng kia.

"Ù ô oa oa oa oa HENSHIN."

Thanh âm vang vọng cả thiên địa, ầm...Thánh Gióng bị 11 một bàn tay đập cho đo ván tại chỗ.

"..."

Phạm Thiên rất bình tĩnh không chút xao động, khẽ liếc sang nhìn hệ thống vừa mới thông báo.

[Nhật ký lấy đồ kho v·ũ k·hí Lãnh gia 01: Người lấy Lạc Long đã lấy ra một chiếc máy quay full HD 10k siêu rõ nét có thể quay rõ bán kính mười dặm trong điều kiện thuận lời có thể bắt rõ âm thanh.]

Lại nhìn sang Lạc Long, một lần tấu hề vừa rồi của Thánh Gióng được Lạc Long đặc biệt chăm chú quay lại rõ nét không bỏ sót một chi tiết lời thoại nào.

"Gì, nhìn gì, đừng có nhìn. Là do nó không hẳn hoi trước muốn ăn một bầu của tao đó chứ."

Lạc Long trừng mắt nhìn Phạm Thiên, máy quay không chậm chễ một giây cất vào túi đồ.

Như này xem như xong, ai cũng hủy không được, đòi không nổi trộm cũng không xong, Thánh Gióng triệt đệ bị nắm thóp.

Phạm Thiên lặng lẽ cảm thương Thánh Gióng, vì người bạn thân này tưởng niệm một phút.

Tội, lâu lâu mới vận dụng đến được một chút não lại ngay lập tức bị tính kế ngược lại.

"Phắc mi, mày c·hết mẹ mày với tao rồi Long."

Thánh Gióng nhảy ra khỏi hố ho khan vài tiếng, ánh mắt như có lửa nhìn thẳng về Lạc Long.

Vừa rồi hắn tí thì c·hết rồi, nếu không phải có một màn chắn xuất hiện bảo vệ hắn thì một vả vừa rồi có thể vả cho hắn đi gặp các cụ.

"Kêu con điểu, không phải có màn chắn sao, c·hết không được. Lại nói ai bảo mày ngu, cứ vậy múa may quay cuồng rồi nghĩ rằng có Rider đấy cho mày sài à."

Lạc Long đáp lại bằng ánh mắt nhìn một thằng ngu, không chịu thua kém.

"Tao không biết a, sao mày không nói." Thánh Gióng hết sức biệt khuất.

"Đây không phải điều hiển nhiên à, mỡ đấy mà húp. Có làm thì mới có ăn hiểu chưa."

"Vậy là không được à."

"Được."

"Ơ."

"Vì mày là thằng ngu, hiểu chưa. Ngu."

"..."

Muốn khóc, nam tử hán Thánh Gióng hắn đây giờ này thật muốn khóc, mắt đều rưng rưng sắp rớt cả nước mắt ra.

Lạc Long nói hắn đã hiểu, cơ bản còn chưa làm được đòi ham hố tầng thứ cao cấp.

Chỉ là nhìn trong phim siêu nhân cùng Rider rất chi tương tự, có những lúc biến hình không cần dụng cụ nên hắn cứ nghĩ...ai.