Tận Thế Tiêu Hồn Động
"Như vậy sao được!" Sở Du Ninh đột nhiên rống giận một tiếng "Nếu như Ngươi đi trước thì những người bình thường đó không phải chỉ có thể chờ chết sao? Chị Nhiên đưa theo bọn họ một đường đi tới có dễ dàng sao, mắt thấy đến địa phương như vậy không phải thất bại trong gang tấc sao! Tôi đề nghị để giáo sư và chị Nhiên đi tới căn cứ Cao Dương trước để cầu cứu, còn chúng ta ở lại để kéo dài thời gian!"
Sở Du Ninh lần này hét to hơn cả Triệu Tiêm Tiêm, lại còn nhìn Triệu Tiêm Tiêm với vẻ mặt tức giận.
Người bên cạnh có chút ngốc, vừa rồi họ nghe lầm rồi sao, người thực sự muốn bỏ lại bọn họ chính là Triệu Tiêm Tiêm?
Vốn dĩ Lôi Dịch còn đang tức giận bởi những lời của Triệu Tiêm Tiêm, nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ khi nghe thấy Sở Du Ninh nói như, xem ra Sở Du Ninh cũng là một con mèo nhỏ có chút nóng nảy.
Lúc này Lý Nhiên đi tới nhìn Sở Du Ninh, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Triệu Tiêm Tiêm "Tôi biết phó đội lấy nhiệm vụ làm trọng, nhưng những người ở phía sau này đều là đồng bào của chúng ta, tôi và cha chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn họ, nếu như phó đội thật sự cảm thấy lo lắng thì phiền cô tới căn cứ Cao Dương tìm viện binh."
Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên trừng mắt nhìn Lý Nhiên, tất nhiên Sở Du Ninh không nói những lời như thế, nhưng vì sao ả lại mạo hiểm chọc giận Lôi Dịch để nói những lời này? Mục đích không phải là giúp cho Lý Nhiên có một cơ hội để xử lý Sở Du Ninh sao, nhưng tại sao cô ta lại không đi đối phó với Sở Du Ninh mà lại đối phó với ả!
Phải biết rằng, Sở Du Ninh không có địa vị, thừa cơ hội này khiến cô chọc nhiều người tức giận, lát nữa tới lúc đối phó với tang thi sẽ có người nhân cơ hội xuống tay với cô. Bằng cách này vừa có thể giải quyết Sở Du Ninh vừa không làm bẩn tay Lý Nhiên. Còn Triệu Tiêm Tiêm chỉ cần tùy tiện nói một câu, người xuống tay không phải ả, ả cũng sẽ không cần phải chịu quá nhiều trách nhiệm, cơ hội tốt như thế mà cái đồ ngu Lý Nhiên này lại không nắm được!
Lý Nhiên cho rằng đem chuyện này đẩy đến trên người ả sẽ gây ra được ảnh hưởng gì sao? Sao có thể, ai có thể tới gần được ả chứ? Chẳng lẽ Lý Nhiên muốn khiến cho những người đó cô lập ả? Đừng ngây thơ nữa, đây là thời đại của cường giả, cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám!
Tất nhiên Lý Nhiên không phải đồ ngu, cô ta biết Triệu Tiêm Tiêm có ý gì, nhưng cô ta biết nhìn xa hơn Triệu Tiêm Tiêm. Nếu như cô ta và Triệu Tiêm Tiêm hợp tác để đối phó Sở Du Ninh thì khó bảo đảm rằng Lôi Dịch có thể ghi hận hay không, cô ta không có dị năng mạnh mẽ làm nền tảng, và mặt mũi của cha cũng có hạn, đắc tội Lôi Dịch cũng không phải lựa chọn tốt. Câu nói kia của cha cô ta quá đúng, chỉ là một cái đồ chơi thôi, chỉ cần cô ta có quan hệ tốt với Sở Du Ninh, thậm chí có thể khiến Sở Du Ninh trở thành trợ lực của cô ta. Cho nên Lý Nhiên lựa chọn giúp Sở Du Ninh một chút cũng không thành vấn đề.
Lôi Dịch nhàn nhạt đảo mắt qua Triệu Tiêm Tiêm và Lý Nhiên, sau đó bình tĩnh nói "Gọi cứu binh thì cũng không nhất định sẽ đến, lại còn làm chậm trễ thời gian, tự mình gϊếŧ một đường để thoát ra ngoài."
Cao Dương sẽ để ý cái đám người thường này sao? Đừng đùa, thực tế Lôi Dịch cũng không để bụng, chỉ cần giáo sư Lý không có việc gì thì những người khác chết sạch cũng chẳng sao, nếu bọn họ đã muốn đi theo đến cùng vậy thì phải có giác ngộ với cái chết, còn một khoảng cách nữa mới đến Cao Dương, quân số giảm thì tốc độ có thể đẩy nhanh hơn.
"Mọi người chú ý, toàn lực rời đi không cần ham chiến, chúng ta tập hợp ở ngoại thành!" Dứt lời Lôi Dịch ném cho Triệu Tiêm Tiêm một cái ánh mắt.
Triệu Tiêm Tiêm tức khắc hiểu ngầm, cất chiếc TV đi và lấy ra hai chiếc xe quân sự đã được cải trang.
Lôi Dịch nắm lấy tay Sở Du Ninh "Sợ không?"
Sở Du Ninh nhìn anh cười cười "Có anh ở đây em không sợ!"
Lôi Dịch cong môi cười kéo Sở Du Ninh đi lên chiếc xe đầu tiên. Chiếc xe đầu tiên là xe mở đường khẳng định là vô cùng nguy hiểm, cho nên Lôi Dịch, Lâm Phong, người đàn ông mặc áo choàng và Lục Dĩ Minh đều ngồi trong chiếc xe này, Lục Dĩ Minh dùng tinh thần lực mở đường còn dị năng của những người khác toàn bộ khai hỏa.
Mà Triệu Tiêm Tiêm có nhiệm vụ bảo vệ giáo sư Lý và Lý Nhiên ở xe phía sau, Bằng Khắc Nam phụ trách lái xe.
Sau khi sắp xếp tất cả xong, Lục Dĩ Minh đột nhiên dẫm chân ga xông ra ngoài. Cùng lúc đó, Lâm Phong dùng dị năng hệ kim vây quanh bánh xe, và còn bọc bánh xe bằng gai kim loại để chống trơn trượt.
Lý Nhiên nhìn hai chiếc xe ăn ý lao ra ngoài, bụi gai ở trên mặt đất bị bánh xe kim loại nghiền nát mà chưa kịp phát huy tác dụng. Nếu bị lửa đốt qua thì còn tốt, nhưng nếu không bị lửa đốt qua thì chỉ trong chớp mắt lại sinh trưởng tốt hơn, mấy chiếc xe ban đầu muốn đi theo bọn họ xông ra ngoài bị nổ lốp ngay lập tức, bị trượt đụng vào một loạt xe ở phía sau.