Tận Thế Tiêu Hồn Động

Chương 66: Không phải đối thủ




Dung mạo của Lý Nhiên không tồi, cũng có thể coi như là một mỹ nhân hiếm có, hơn nữa dị năng của cô ta là thủy hệ, nên làn da mịn màng căng mọng giống như em bé mới sinh, hơn nữa cô ta có giáo sư Lý chống lưng, từ đầu đến cuối cũng chưa từng phải chịu khổ, chưa bao giờ lơi lỏng việc bảo dưỡng, người phụ nữ dịu dàng như vậy thì có mấy người trụ được đây?

Sở Du Ninh không cho rằng Lôi Dịch sẽ trụ được, cho nên chỉ có thể thể hiện mặt dịu dàng cho Lôi Dịch trước khi Lý Nhiên thể hiện sự quyến rũ của mình.

Không cần phải nói, nếu nói về diện mạo thì Sở Du Ninh tuyệt đối thắng Lý Nhiên, Sở Du Ninh đẹp tới mức từ xinh đẹp không thể hình dung nổi, dung mạo của cô quá tinh xảo, tâm hồn xinh đẹp, nhất cử nhất động đều mang theo một cỗ phong tình khó lòng giải thích.

Cái gọi là mỹ nhân ở cốt* không ở da, Sở Du Ninh chính là cái loại mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt, là một mỹ nhân vô cùng quyến rũ.

(*Cốt: xương)

Có nhan sắc làm nền tảng, Sở Du Ninh có thể cho Lôi Dịch thấy sự quyến rũ dịu dàng của mình, khác với Lý Nhiên, sự dịu dàng của Sở Du Ninh không chỉ mềm mại mà còn tinh tế, xinh xắn đáng yêu nhưng lại mang theo sự quyến rũ khó tả, đôi mắt dịu dàng dường như biết câu hồn người, chỉ cần anh liếc mắt một lần là trái tim của anh có thể bị câu mất. Huống chi cô còn cười dịu dàng quyến rũ ỷ lại anh như vậy, giống như trong mắt của cô chỉ có anh, giống như...... giao toàn bộ sinh mạng cho anh.

Thẳng nam như Lôi Dịch nào có thể chịu đựng được cái này, linh hồn nhỏ bé cũng run lên, nếu không phải điều kiện không cho phép anh khẳng định muốn đại chiến 300 hiệp với tiểu yêu tinh này.

Có Sở Du Ninh như châu như ngọc thì Lý Nhiên có dịu dàng hơn nữa thì sao? Có thể làm Lôi Dịch cảm động không?



Giống như việc một người đã từng uống loại trà cao cấp nhất, thì dù cho loại trà khác ngon như nào đi chăng nữa thì không có gì ghê gớm.

Cứ như vậy, Lý Nhiên cũng chỉ để lại được mỹ danh lòng lương thiện của cô ta. Hình tượng tích cực là một lợi thế không thể thiếu đối với một thống lĩnh, mặc kệ nội tâm của cô ta có tồi tệ như nào đi chăng nữa thì hình tượng vẫn phải là nhân từ. Mà đây cũng là phương diện mà Lôi Dịch nhìn trúng ở Lý Nhiên, nhưng...... một người cuối cùng đứng trên hàng vạn bộ xương khô, có thể xưng là thủ lĩnh ở mạt thế thì làm gì có ai mà tay sạch sẽ?

Lý Nhiên lương thiện là chuyện tốt, nhưng quá lương thiện thì sẽ khiến hình tượng của Lôi Dịch trở thành quá dơ bẩn, thử hỏi có thủ lĩnh nào chịu được điều này? Nếu như Lý Nhiên lưu lạc vì phần lớn những người lãnh đạo như vậy, ẩn dấu dưới vẻ ngoài thân thiện nhân từ chính là thủ đoạn máu lạnh, thì...... lòng tốt của cô ta lại trở thành một trò cười, nếu vậy Lôi Dịch còn có thể nhìn cô ta như thế nào đây?

Trong tính toán của Sở Du Ninh thì Lý Nhiên hẳn là một nhân vật bi thảm, cô ta chẳng qua chỉ một quân cờ của giáo sư Lý mà thôi, chỉ cần không chiếm được tình yêu của Lôi Dịch vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một quân cờ bị thảm.

Đương nhiên, đây cũng không phải tuyệt đối, không chừng Lôi Dịch sẽ yêu cô ta, yêu cô ta tới mức không thể tự kiềm chế, tất cả mọi chuyện đều có khả năng, điều mà Sở Du Ninh có thể làm chính là tìm cách sinh tồn trong cái kẽ hở này.

Dù sao cô cũng chỉ là một món đồ chơi, ai là chủ mẫu Lôi gia thì đối với cô mà nói chẳng có gì khác nhau, dù sao hai người phụ nữ này đều không phải đối thủ của cô. Đối thủ của cô luôn là người đàn ông trong tay bọn họ!

Trong những tình huống bình thường đụng phải tang thi triều thì mọi người đều sẽ không xuống xe, chỉ thi triển dị năng quần công để vượt qua, tiêu diệt phần lớn tang thi rồi lái xe đâm bay hoặc là né tránh một số ít tang thi còn lại. Rốt cuộc người ở trong đội ngũ quá nhiều, việc dừng lại chỉ tạo thêm càng nhiều thương vong, nhưng lần này đội xe dừng lại sau khi càn quét phần lớn tang thi.

Con đường phía trước bị một bụi cây rậm rạp chặn lại, cái bụi cây kia thoạt nhìn không có sức sống cho lắm, lá cây khô vàng, có vài có còn thâm đen, nhưng trên cành có chi chít gai, ánh sáng mặt trời phản chiếu vào những cái gai trông chúng vô cùng sắc bén.