Tận Thế Tiêu Hồn Động

Chương 39: Thay đổi




Sở Du Ninh vừa nghe thấy đôi mắt ngay tức khắc sáng ngời, nháy mắt biến thành một con chim sẻ nhỏ, cô không thành thạo nhảy nhảy trên mặt đất, sau khi ổn định cơ thể bắt đầu nhanh chóng vỗ cánh, có cánh thiên sứ làm đáy, thế mà cô thật sự bay lên cao, cô nhanh chóng vỗ cánh chậm rãi xoay quanh không trung, càng bay càng cao, càng bay càng cao.

Nhìn hình dáng chim sẻ nhỏ càng ngày càng nhỏ, trong đầu Lôi Dịch vẫn là bộ dạng biến thành thiên sứ của cô. Nghĩ đến điều này anh không khỏi nhất thời cứng lên…. Cứng đến đau một chút….

Lục Dĩ Ninh nhìn Sở Du Ninh, bỗng nhiên hiểu rõ Lôi Dịch cùng Lâm Phong khác thường chính là từ nơi nào. Trách không được việc Lôi Dịch cũng bị ảnh hưởng, người phụ nữ như vậy…. Là đàn ông đều muốn độc chiếm đi.

Không lâu sau Sở Du Ninh đã quay trở lại, cô hưng phấn lôi kéo tay Lục Dĩ Ninh, "Phía đông có một vách đá, nơi đó không có nhiều tang thi lắm!" Có thể là tang thi cao cấp cho rằng bọn họ sẽ không ngu đến mức nhảy vực, cho nên ở bên kia cũng không sắp xếp quá nhiều tang thi.

Sinh tồn ở vách đá có lẽ là khó khăn khi nói tới người khác, nhưng đối với cao thủ như bọn họ thì chỗ này là cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết.

Lục Dĩ Minh nhìn đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Sở Du Ninh không khỏi sửng sốt, sự vui sướng ở nơi đó dường như muốn bao phủ anh. Anh theo bản năng giữ chặt tay của Sở Du Ninh.

"Lên xe trước!" Còn không chờ hai người đi được vài bước, Lôi Dịch dùng một tay kéo Sở Du Ninh đến bên người. Sau đó cũng không nói cái gì nửa kéo nửa ôm Sở Du Ninh đang đờ đẫn trở lại trên xe. Lúc này Lôi Dịch cũng ngồi sau lưng cô.

Lục Dĩ Minh cau mày nhìn hai người, cuối cùng cũng không nói điều gì.

Sau khi lên xe Lôi Dịch tự nhiên cầm tay Sở Du Ninh, Sở Du Ninh tránh rất nhiều lần cũng không tránh thoát được, cô cau mày muốn nói lại thôi, dường như muốn hỏi cái gì nhưng lại không hỏi ra được.

Lôi Dịch trấn an nhìn cô một cái "Đừng sợ!" Sau đó liền bắt đầu chú ý tang thi bên ngoài xe.



Tuy rằng con đường chọn chính ít tang thi hơn, nhưng chỉ là tương đối ít tang thi hơn so với đường khác mà thôi. Một đường Lôi Dịch dùng dị năng mở ra một đường, hai bên đường anh dọn dẹp sạch tràn ngập một ít khói sương mù màu đen.

Những tang thi đó gặp phải sương mù, liền bị sương mù ăn mòn, bởi vì sương mù không cao, đều ăn mòn đến cẳng chân tang thi, tang thi không còn chân từng người từng người một bị ngã, sau đó tiếp tục bị sương mù ăn mòn đến không còn một mảnh nào, đáng sợ nhất là sau khi ăn mòn tang thi, những sương mù đó càng ngày càng ngưng tụ lại trở lên lớn mạnh!

Sở Du Ninh theo bản năng nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng, đây là dị năng của anh? Dị năng này nếu mạnh mẽ lên thì có đến bao nhiêu sự đáng sợ?

Người đàn ông mặc áo choàng chưa bao giờ nói chuyện, cảm giác tồn tại cực thấp, nếu không phải Sở Du Ninh còn phải làm phần cơm cho anh, có lẽ liền quên mất anh rồi. Đội nhỏ của Lôi Dịch này, thật đúng là không có phế vật.

Đột nhiên Lôi Dịch dừng lại, tầm mắt rơi xuống tay khác của Sở Du Ninh "Tay em làm sao vậy?"

Lục Dĩ Minh nhìn về phía sau thoáng qua kính chiếu hậu, Lôi Dịch đã nắm lấy tay cô kéo lại. Sở Du Ninh bị doạ liên tục trốn ra sau, bất luận Lôi Dịch hỏi như thế nào cô cũng không chịu mở miệng.

Trong lòng Lục Dĩ Minh hiểu rõ, lúc trước gõ cửa tám phần là bị thương rồi, ánh mắt anh không khỏi léo lên, chẳng lẽ cô thật sự động tâm với Lâm Phong?

Tang thi cao cấp cho rằng bọn họ hoảng loạn cho nên có khả năng chọn nhầm đường, cho nên sử dụng tam thi ở ba phía vây quanh, muốn trực tiếp đuổi bọn họ xuống vách đá.

Khi xe chạy đến mép vách đá, trước tiên Lôi Dịch bảo Bằng Khắc Nam chữa khỏi tay cho Sở Du Ninh, lúc này mới bảo anh đi gọi Lâm Phong cùng Triệu Tiêm Tiêm. Bằng Khắc Nam chần trừ một lát, cuối cùng vẫn đi.

Vừa đến gần giường trên tầng đã ngửi thấy một hơi thở nồng đậm mùi tìиɦ ɖu͙ƈ, Triệu Tiêm Tiêm đang bị Lâm Phong vặn vẹo thành một khối, hung hăng thô bạo đè ở dưới thân.