Tận Thế Tiêu Hồn Động
Vẫn là dáng vẻ của cô lúc trước, nhưng lại trở nên xinh đẹp đến mức làm người ta không cách nào nhìn thẳng. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của tang thi còn có tác dụng làm đẹp sao?
Này đúng thật là niềm vui ngoài ý muốn. Sở Du Ninh sờ sờ mặt cười thỏa mãn, cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ lại còn đẹp hơn, để mặt mộc thôi mà cũng đạt được hiệu quả như trang điểm. Gương mặt này đối với người phụ nữ khác mà nói có lẽ sẽ là tai họa, nhưng với cô đó lại chính là một món quà.
Lần này tang thi rời đi hơn một tuần mới về. Hắn vừa về đã dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Đến khi Sở Du Ninh tưởng là hôm nay hắn không làm thì zombie lại lao tới.
Nhưng khác với những lần thô bạo đơn giản trước kia, giờ hắn lại biết dạo đầu, đủ các loại mánh khóe xuất hiện liên tiếp làm Sở Du Ninh lên đỉnh liên tục. Cho đến khi cô tưởng rằng cuối cùng hắn cũng bắn ra như hồi trước thì hắn lại... đi luôn mà không thèm quay đầu...
Sở Du Ninh không quan tâm hắn phải zombie hay không, cũng chẳng buồn để ý hắn có thô bạo không, lại càng không để bụng chuyện hắn xuất hiện rồi lại biến mất. Nhưng hắn làm xong mà không bắn thì quá đáng lắm rồi đấy nhá. Vì sao cô lại rời xa con người để dây dưa bên cạnh hắn? Đương nhiên là vì một chút tϊиɦ ɖϊƈh͙ này chứ còn gì nữa!
Sau ba lần zombie làm xong mà không bắn, rốt cuộc Sở Du Ninh cũng tìm được cơ hội biến thành một con rận trốn ở trong quần áo hắn. Chạy theo hắn băng băng suốt hai ngày hai đêm mới tới một cái căn cứ ở phía Nam. Hắn lặng lẽ trốn ở chỗ lối vào căn cứ, lặng im nhìn về phía căn cứ giống như một hòn vọng phu.
Khoảng thời gian này cũng đủ để Sở Du Ninh biết được dị năng của hắn rồi. Zombie hệ tinh thần cấp cao, được mệnh danh là bộ xương khó gặm nhất, bởi vì hắn không chỉ có thể triệu hồi zombie mà hắn còn biết dùng tinh thần lực để tấn công, thậm chí cách hắn rất xa thì vẫn bị phát hiện. Zombie hệ tinh thần là kẻ địch mà con người không muốn đụng phải nhất.
Sở Du Ninh thấy hòn vọng phu vẫn nắm chiếc nhẫn trên cổ, cô đoán là tên này đã tìm được crush của mình ở tầng tám...
Đây chính là lý do hắn chỉ làm mà không bắn? Hắn cần dâʍ ŧɦủy̠ của cô để khôi phục ý thức, nhưng lại muốn giữ trinh cho crush nên không muốn bắn cho cô?
Cô tức thật nhưng cũng chỉ trong chốc lát, dù sao cô cũng không có ý định ở bên hắn cả đời. Lợi dụng chút rồi thôi, muốn chiếm cả đời là điều không thể, cô biết rất rõ điều này.
Nghĩ tới đây Sở Du Ninh lại tiếp tục nghiền ngẫm về tình hình hiện tại. Với tốc độ chạy hai ngày của zombie có thể suy ra nơi này cách chỗ ở của bọn họ rất xa. Căn cứ trước mặt trông khá lớn, to hơn cái của Cao Dương không ít. Nếu đã đến nước này rồi thì cứ ở lại đây tìm chỗ dựa vững chắc hợp lý hơn chút vậy.
Đợi lúc zombie quyến luyến miễn cưỡng rời đi, Sở Du Ninh chờ đúng thời điểm để biến thành một hạt trấu, đáp xuống một kho thóc cách căn cứ không xa và cũng không gần đám zombie.
Nơi này cách căn cứ kia không xa nhưng vì nhiều zombie quá nên chưa bị thăm dò. Nơi kiểu như thế này chắc chắn đã bị lọt vào tầm ngắm từ lâu, chỉ vì vấn đề thực lực nên mới chưa ra tay.
Người lãnh đạo trong căn cứ chắc chắn sẽ cử một nhóm người tới chuyển lương thực đi, hơn nữa năng lực của người được cử đến chắc chắn cũng không thấp. Điều này càng có lợi cho việc tìm chỗ dựa của cô.
Sở Du Ninh lại biến thành zombie, giờ cô biến hình đã rất nhuần nhuyễn. Cô đi lòng vòng qua lại trong kho thóc bốn vòng để thăm dò địa hình. Trên quảng trường kho thóc có một cái loa lớn dùng bằng năng lượng mặt trời, chỉ cần có mặt trời là rống lên. Nó vẫn đang đưa tin về văn hóa xí nghiệp kho thóc, có lẽ đã lâu quá rồi nên cứ rè rè mất cả nửa ngày mới nghe được một câu.
Đây cũng chính là nguyên nhân cơ bản khiến một nơi ngoại thành thế này lại tập trung nhiều zombie tới vậy. Bọn chúng đều bị cái loa này gọi tới.
Sở Du Ninh thở dài một hơi rồi mới đi về phía tòa nhà văn phòng bên cạnh kho thóc. Tòa nhà văn phòng không lớn, chỉ có hai tầng, bên trong có vài con zombie. Sở Du Ninh vừa mở cửa đã thấy bọn chúng đang lảo đảo ra đi ngoài vì bị tiếng động thu hút. Rất tốt, cô đỡ phải đuổi.