Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 521




Căn cứ của Cao Dương có nhiều căn phòng đặc biệt, nó được đặt trên đỉnh sườn núi, bao phủ bởi ngọn lửa lớn cháy hừng hực. Ngọn lửa ấy cực kỳ bá đạo, chim thây ma cấp cao cũng không thể bay qua bằng đường không, chưa kể đến chuyện xuyên qua dị hỏa để tiến vào.

Căn phòng đó vừa mới được gây dựng lên đã trở thành đề tài để người ta nhàn rỗi bàn chuyện, mọi người bàn tán rất sôi nổi, ai cũng tò mò nó được dùng để làm gì, bên trong có ai sinh sống hay không.

Có người đoán mò bên trong chắc chắn chứa đựng bí mật mà Cao thủ lĩnh không muốn người khác biết, có lẽ là một loại vụ khí mới nào đó, có thể làm bá chủ thế giới này.

Người khác thì nói, nơi đó lén cất giấu mỹ nữ thần bí mà Cao Dương mang về từ đâu đó, sợ Sở Du Ninh sẽ phát hiện, nên hắn mới bắt đầu kiến tạo căn nhà để bảo vệ mỹ nữ.

Xong người ta lại nói tiếp, Cao Dương định xây căn nhà đó để giam cầm Sở Du Ninh, dù suy nghĩ có hơi ngây thơ, nhưng chuyện đời mà, cái gì cũng có thể xảy ra, ai mà biết trước được!

Rốt cuộc vẫn không biết là đang làm gì…

Căn phòng luôn trống trải rốt cuộc có người hay không, nếu là phòng lớn, một gian đã chiếm hết một tầng, chung quanh phòng đều là cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là ngọn lửa cháy hừng hực như cái lưỡi tham lam, chuyển động, liếm láp, như đang thèm nhỏ dãi món ăn ngon nào đó, trông có vẻ hơi khơi gợi dục vọng..

Được rồi, nếu ngọn lửa đó ở nơi khác thì đã không cho người ta cảm giác khó lòng giải thích này, nhưng…

Sở Du Ninh đen mặt trừng mắt nhìn Cao Dương đang cực kỳ đắc ý: “Tên họ Cao kia, anh đừng hòng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Sở Du Ninh tức giận gầm nhẹ, tay và chân cô bị trói vào chiếc cột phía sau bằng dây lưng, móc từ tầng trệt xuống dưới là một cây xích sắt.

Đúng vậy, xích sắt được buộc trên đỉnh lầu, viên động từ nóc nhà xuống tầng này, nếu Sở Du Ninh ngẩng đầu, cô có thể nhìn thấy phong cách trang hoàng âm u đen trên lầu.

Khác với tầng trên màu đen, tầng này lấy màu làm chủ, không giường… nệm cũng không, chung quanh bày biện thứ lớn thứ bé, thứ hiếm lạ thứ kỳ quái, cô chưa từng nhìn hay nghe đến tên mấy món đồ dùng ấy bao giờ. Mặc dù không biết mấy món đồ đó để làm gì, nhưng nhìn vật dụng tình thú được bày biện khắp nơi, đến cách trang trí cũng gợi dục, cô biết chắc đó không phải là thứ gì tốt đẹp.

Nếu bên ngoài cửa sổ đúng là có ngọn lửa đang cháy hừng hực, vậy đây chính là nguyên nhân của dục vọng!

Cao Dương hơi ngửa đầu, lười biếng nhìn Sở Du Ninh, cặp mắt sáng như đèn pha, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, như thể đôi mắt ấy có thể ăn ngấu nghiến sạch sẽ được cô vậy.

“Là người phải giữ lời, em đã đồng ý rằng chỉ cần tôi sống sót là em sẽ mặc thân cho tôi xử trí, vì vậy tôi đã cố tình xây dựng pháo phòng đây!” Cao Dương vung bàn tay lên: “Sao nào, không tệ chứ! Mỗi một món đồ ở đây đều do tôi cẩn thận chọn lựa cho em!”

Sở Du Ninh tức giận cười lạnh, trước đấy Cao Dương muốn đi ngược chiều dị năng, lời nói lúc ấy thì dễ nghe ấy, nhưng nếu thất bại, đó chính là số phận của hắn, còn nếu thành công, cô sẽ có thêm nhiều chỗ dựa lớn mạnh nữa.

Một câu có vẻ tình ý chân thành ấy đã khiến lý trí của Sở Du Ninh bị rối loạn. Vì để hắn có thêm ý chí chiến đấu, nên cô đã nhất thời xúc động nói ra lời nói ngu ngốc: “Chỉ cần anh sống sót, thì anh muốn làm gì cũng được.” Nếu nói lời ấy với người khác thì chẳng sao cả, nhưng Sở Du Ninh lại quên mất Cao Dương không biết xấu hổ đến bao nhiêu, không biết giới hạn đến bao nhiêu!

Hắn là người sao? Hắn chính là con gia súc mọc đầy dương v*t trong đầu!

Cao Dương đi tới chỗ Sở Du Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô: “Đẹp quá… sao có thể đẹp đến thế…” Nói xong, hắn kéo quần mình xuống một phen, côn th*t dữ tợn đỏ bừng đầy nóng bỏng không thể chờ thêm nữa mà sắp sửa bắn t*nh.

“Em xem! Thứ trơn bóng đó đang nhìn em đó, tôi không thể nhịn được nữa rồi!”