Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 518




Sở Du Ninh xốc chăn bông lên, xoay mạnh người đè Tưởng Thanh Vũ ở dưới thân mình.

Với năng lực của Tưởng Thanh Vũ chẳng thể nào có chuyện phản ứng không kịp, nhưng khi Sở Du Ninh xốc chăn lên thì phản ứng đầu tiên của anh lại là tạo một kết giới tinh thần lực trong phòng đề phòng cơ thể của Sở Du Ninh lộ ra trước mặt người khác. Bởi vì như thế cho nên hành động của anh đã chậm một bước.

Sở Du Ninh đã đoán trước được hành động của Tưởng Thanh Vũ, khi anh tạo kết giới đã nắm lấy quần của anh. Dù dị năng của cô cũng không tốt lắm nhưng đối phó với một cái quần thì vẫn có thể.

Cũng không cần xé cái quần kia, chỉ cần xé ra một mảnh vải để lộ côn th*t bên trong kéo ra là được, bên trong quần còn có quần lót, Sở Du Ninh sợ động tác quá chậm thì sẽ bị Tưởng Thanh Vũ ngăn cản nên cũng không để ý tới độ mạnh hay yếu mà trực tiếp kéo hai khối vải ra.

Tiểu Thanh Vũ chắc chắn cũng nhẫn lâu rồi khi trói buộc biến mất thì bắn mạnh ra ngoài. Sở Du Ninh nắm lấy nó và ngồi xuống trước khi Tưởng Thanh Vũ kịp phản ứng.

“Hừ.” Tưởng Thanh Vũ kêu lên một tiếng. “A” Sở Du Ninh ngửa đầu sảng khoái kêu lên.

Một chiêu đắc thủ nhưng Sở Du Ninh cũng không tiếp tục động, cô ngồi trên người Tưởng Thanh Vũ ủy khuất nhìn anh, tiểu huy*t kẹp rất chặt, vừa yếu

đuối, vừa xoa dịu cơn giận có thể có của Tưởng Thanh Vũ.

Sao Tưởng Thanh Vũ lại nỡ lòng mắng cô, sau khi cơn sảng khoái qua đi thì đáy mắt anh tràn đầy bất đắc dĩ.

Thật ra ban nãy dùng ngón tay đã đủ để chứng minh vấn đề với những người ở bên ngoài, không chỉ có thể làm cho Sở Du Ninh hài lòng mà còn tỏ rõ thái độ với những người đó, sau đó anh sẽ đi xử lý những việc còn lại càng nhanh càng tốt rồi quay trở lại với cô. Đây là cách giải quyết cực kỳ hoàn hảo.

Tuy nhiên, người phụ nữ nhỏ bé này quá tham lam, không có ý để anh đi.

Sở Du Ninh biết Tưởng Thanh Vũ đang nghĩ gì, nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, nếu như không làm đến cùng thì chẳng phải cô sẽ thua hay sao? Góc giường của cô dễ nghe lắm sao?

Sở Du Ninh nhắm mắt không nhìn mặt Tưởng Thanh Vũ, cô đỡ lấy vòng eo rắn chắc của anh chậm rãi đứng dậy, sau đó hung hăng ngồi xuống.

Tưởng Thanh Vũ đã chịu đựng đến cực hạn rồi, sao có thể chịu đựng được như thế này này? Nhìn thấy Sở Du Ninh thực sự không có ý dừng tay nên Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ không từ chối. Anh vươn tay bóp chặt eo cô rồi ở lúc cô ngồi xuống thì đẩy mạnh hông lên.

“A!! Quá sâu!!” Sở Du Ninh sảng khoái và đau đớn nên nhịn không được mà rên rỉ một tiếng, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.

Tưởng Thanh Vũ phối hợp với tư thế của cô, kéo thắt lưng Sở Du Ninh hung hăng ấn xuống và sau đó theo thân thể nâng lên của cô mà dùng sức đẩy lên.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tuy rằng ban đầu lực độ không nhanh, nhưng khi anh thích ứng với động tác này thì tốc độ ngày càng nhanh hơn, sức lực cũng ngày càng mạnh hơn, thậm chí còn vào rất sâu.

Ban đầu Sở Du Ninh không hề phòng bị, cũng không dùng bất kỳ khả năng nào để bảo vệ bản thân cho nên từng lần cắm vào của Tưởng Thanh Vũ đều đâm vào nơi sâu nhất trong tiểu huy*t.

“A!” Sở Du Ninh khó nhịn cau mày: “Đừng mà, anh nhẹ một chút…” Cô không ngừng khẩn cầu nhưng ở thời điểm này cầu xin có tác dụng gì sao, cuối cùng vẫn chỉ đổi lấy được và chạm điên cuồng của Tưởng Thanh Vũ.

“Đừng mà, đừng mà!” Cô phải dời sự chú ý của Tưởng Thanh Vũ, Sở Du Ninh nắm chặt lấy eo của Tưởng Thanh Vũ, nhưng tốc độ của anh quá nhanh, căn bản bắt không được. Hành động này càng kích thích Tưởng Thanh Vũ hơn.

Thử vài lần đều không được Sở Du Ninh tức giận vỗ vỗ Tưởng Thanh Vũ: “Sao anh lại lập kết giới! Như thế thì em bạch bạch vô ích rồi sao!”

Sở Ninh thở hổn hển khiển trách, thật ra đầu óc cô đang rối bời căn bản đã quên mất lúc trước mình định làm gì.