Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 512




“Nếu không phải vì sắc đẹp như trong lời nói thì chỉ có thể là những lợi ích có liên quan đến Sở Du Ninh!” Cô giáo Kiều tiếp tục phân tích rõ ràng và rành mạch: “Nhưng sau bao nhiêu năm, những nhân vật có liên quan đến lợi ích đều là những người trong nhiều lĩnh vực khác nhau, họ không phải là những người sẽ mất lý trí vì một người phụ nữ, vì vậy dù có chọc giận Sở Du Ninh thì họ cũng sẽ không bỏ rơi ngài hay đứng về phía đối lập với ngài. Vậy tại sao ngài lại phải tiếp tục dây dưa với cô ta?”

Sở Du Ninh rất muốn vỗ tay tán thưởng cô ta, những lời này nói thẳng vào vấn đề của cô, không có gì sai cả!

Cô giáo Kiều nói tới đây thì dừng lại một lúc để cho Tưởng Thanh Vũ có thời gian để phản ứng và cuối cùng chuyển chủ đề sang Tưởng Trọng Hưng.

“Hôm qua ngài không về nhà, Trọng Hưng hỏi tới mà tôi không biết nên trả lời ra sao, sau đó chính cậu ấy đã tự trả lời là người phụ nữ đó đã trở lại.” Cô giáo Kiều dừng lại, đôi mắt của cô ta hơi đỏ: “Ngài có biết hành động của ngài đã gây tổn thương tới mức nào tới Trọng Hưng hay không? Ngài có biết lúc đó cậu ấy buồn như thế nào không? Tưởng tiên sinh, ngài nên suy nghĩ lại mối quan hệ của mình với Sở Du Ninh!”

Nghe đến đây là biết buổi học kết thúc rồi, Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng, nằm trở lại trên giường, những lời này có thể coi là một bài văn rất hay có thể đạt điểm tuyệt đối, có tổ chức, có cơ sở!

Sở Du Ninh uể oải ngáp một cái, ôm gối tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp, lần này ngủ rất sâu cũng không thèm quan tâm bên ngoài sẽ nói tiếp cái gì.

Tưởng Thanh Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô Kiều nói xong chưa? Nói xong rồi thì xin mời đi, sau này đừng để tôi gặp lại cô một lần nữa.”

Cô giáo Kiều đột nhiên mở to mắt, cô ta không thể nghĩ rằng Tưởng Thanh Vũ sẽ có phản ứng này sau khi cô ta đã nói những lời như thế: “Tưởng tiên sinh!” Cô ta vội vàng kêu lên.

Tưởng Thanh Vũ đứng lên, lạnh lùng nhìn cô giáo Kiều: ” Cô Kiều đây nói mấy lời này rất hay, nếu như cô không xúc phạm tới Ninh Ninh thì tôi sẽ cho cô thêm năm điểm, nhưng thật đáng tiếc.”

“Tưởng tiên sinh!” Cô giáo Kiều cuối cùng không khống chế nổi cảm xúc, thái độ này của anh đã làm cho cô ta như một tên hề. Cô giáo Kiều giận dữ gào lên.

Tưởng Thanh Vũ cũng chẳng trả lời: “Cô Kiều, có thể cô không biết.” Tưởng Thanh Vũ hơi dừng lại: “Với những người như chúng tôi sẽ vĩnh viễn không quan tâm người ta nói cái gì. Dù lời nói có đẹp đẽ đến đâu nó cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với chúng tôi. Chúng tôi chỉ để ý đến mục đích của họ khi làm điều này.”

Nghe thấy lời của Tưởng Thanh Vũ sắc mặt cô giáo Kiều đột nhiên thay đổi, giống như bị lột sạch đồ ném vào giữa đám đông người, cô ta thực sự hoảng sợ. Đúng vậy, dù lời nói có ba hoa thế nào, hay dùng những chiêu trò hoa mỹ gì đi nữa thì mục đích cuối cùng của một người vẫn không thay đổi, mọi lời nói và hành động của họ đều dựa trên mục tiêu này.

Sắc mặt của cô giáo Kiều thay đổi liên tục, trái tim cô ta chùng xuống, nhưng mà cô ta không thể chạy trốn, nếu như bây giờ cô ta cứ thế đi thì tất cả sẽ không thể vãn hồi.

Cô giáo Kiều ép bản thân mình phải bình tĩnh, thất vọng nhìn Tưởng Thanh Vũ, giống như một tín đồ sụp đổ: “Không ngờ ngài lại là người như vậy, ngài đã làm tôi thất vọng quá nhiều!” Sau đó, cô ta quay đầu bỏ đi với đôi mắt đỏ bừng.

Nhìn thấy cô giáo Kiều đi ra khỏi cửa, trong lòng Tưởng Thanh Vũ cảm thấy không vui, anh đã gặp quá nhiều phụ nữ rồi, vẻ bề ngoài có xinh đẹp đến đâu cũng không thể che giấu được mục đích ngu xuẩn và lố bịch kia.

Đúng vậy, mục đích cô giáo Kiều đến tìm Tưởng Thanh Vũ không thể rõ ràng hơn. Cô ta đến vì Tưởng Trọng Hưng sao? Không! Cô ta chạy đến chỗ Tưởng Thanh Vũ với lý do Tưởng Trọng Hưng để cọ xát cảm giác tồn tại! Nhận xét của cô giáo Kiểu cũng rất đúng, rất có cơ sở. Nếu như Tưởng Thanh Vũ trẻ hơn mười hoặc hai mươi tuổi thì có lẽ cũng sẽ bị dao động bởi mấy lời của cô ta, nhưng thật đáng tiếc….