Sở Di Ninh khẽ cau mày, từ từ mở đôi mắt mờ sương, nhướng mày khi nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng họp của Tưởng Thanh Vũ.
Hôm qua lúc cô đến thì Tưởng Thanh Vũ vẫn còn đang họp, vì quá mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi, không ngờ Tưởng Thanh Vũ cũng không đánh thức cô, hai người đã ngủ ở đây cả đêm.
Đúng vậy, là ngủ thuần khiết! Ôm một mỹ nhân như cô mà còn có thể ngủ đơn thuần chắc cũng chỉ có một mình Tưởng Thanh Vũ, nếu không phải chính cô đã được chứng kiến sự lợi hại của anh thì cô cũng đã nghi ngờ anh có vấn đề.
Thật ra Sở Du Ninh bị đánh thức bởi một giọng nói không nên có ở đây, là cô giáo của Tưởng Trọng Hưng. Tưởng Trọng Hưng là đứa trẻ được thụ tinh trong ống nghiệm do Sở Du Ninh đã nhờ K tạo ra cho Tưởng Thanh Vũ và Thẩm Hạo Nguyệt. Người ta nói rằng công nghệ thụ tinh trong ống nghiệm đã hoàn toàn thoát ly phạm trù trẻ con. K sử dụng tế bào tử c*ng của Thẩm Hạo Nguyệt để nuôi cấy nhân tạo mô phỏng nhau thai, và sau đó cấy tinh tr*ng của Tưởng Thanh Vũ và trứng của Thẩm Hạo Nguyệt vào trong đó.
Vẫn cứ mang thai mười tháng, nhưng trong giai đoạn này cần liên tục được nuôi dưỡng bằng dị năng và tinh thần lực của cha mẹ.
Đáng lẽ ra cơ thể của Thẩm Hạo Nguyệt không thể làm được, nhưng rất may mắn là phương pháp này đã cho phép người cha đưa vào nhiều hơn. Trong thời gian đó, Tưởng Thanh Vũ đi làm vào ban ngày và buổi tối thì sẽ đến với đứa nhỏ. Trong suốt mười tháng, có lúc anh ấy thậm chí không ngủ nhưng cũng may thân thể của anh đủ khỏe mạnh, nếu không sẽ không chịu được.
Nhưng so với chuyện nghỉ ngơi thì điều khó khăn nhất chính là anh phải tiêu hao tinh thần lực quá nhiều trong thời gian đó, thân thể đã bị suy nhược trong
một thời gian dài. Khoảng thời gian đó cũng là thời gian Tưởng Thanh Vũ thường xuyên bị ám sát, gần như ngày nào cũng trình diễn một màn giết chóc mạo hiểm.
Lúc này, tác dụng những người đàn ông của Sở Du Ninh đứng ra, cho dù là ai đi nữa, có thân với Tưởng Thanh Vũ hay không thì chỉ cần có thời gian bọn họ sẽ ẩn ở bên cạnh bảo vệ anh.
Đây là một cảnh tượng rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức đối thủ chính trị của Tưởng Thanh Vũ ngày nào cũng mắng Sở Du Ninh, mắng mấy người đàn ông của cô đều là mấy tên điên, có bệnh.
Một đám bệnh thần kinh chỉ vì một người phụ nữ mà gắn chặt với nhau, nhưng cái chính là mỗi người đều rất khó chơi, đây được xem như là cái nguyên lý gì vậy? Cùng thông một cái huy*t nên sinh ra tình huynh đệ à???
Được rồi, Sở Du Ninh vì chuyện này mà mang tiếng xấu, nhưng ai thèm quan tâm!
Cái tên Tưởng Trọng Hưng lúc nào cũng bị Sở Du Ninh phun ra, ai có thể tưởng tượng được tên con trai mình còn lớn hơn cả cha của mình, chỉ vì một câu của Tưởng Thanh Vũ, hy vọng nhân loại sẽ có thể trọng hưng.
Thật là tồi tệ.
Sở Du Ninh cũng chẳng quan tâm, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Trọng Hưng thì cô đều gọi thằng bé là Long Ngạo Thiên, hy vọng sau này nó có thể giống như long ngạo thiên, đại sát tứ phương, ngưu bức tận trời.
Đối với việc bị sửa cả tên lẫn họ này Tưởng Thanh Vũ cũng không nói gì, cô thích thì cứ gọi thôi. Thậm chí thịnh thoảng cũng gọi Tiểu Trọng Hưng là Long Ngạo Thiên để trêu chọc cậu bé. Mỗi lần anh gọi như vậy thì mọi người đều có thể cảm thấy sự nuông chiều Sở Du Ninh của anh, nhưng tất cả cũng không cảm thấy nó có gì sai.
Cô giáo này chính là giáo viên Thẩm Hạo Nguyệt tìm để dạy về sinh hoạt cho Tiểu Trọng Hưng, thật ra là bảo mẫu của cậu, nhưng cao cấp hơn bảo mẫu một chút, có tiềm năng lớn, hiểu biết rộng và rất thích hợp để dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ.
Lúc trước quá trình tìm giáo viên rất khắt khe, lý lịch không những phải trong sạch mà còn phải là hậu duệ trung thành của Tưởng Thanh Vũ, trên cơ sở đó còn phải có đủ các đặc điểm của tuổi trẻ, trí tuệ và sự uyên bác. Có thể nói, nếu có thể tìm ra được một người thầy như vậy, hoàn toàn chính là một bảo bối.
Chỉ là kỳ quái, tại sao cô giáo này lại tới đây, không phải là nên chăm sóc đứa trẻ ở nhà cũ sao?
“Tưởng tiên sinh!” Cô ta nhìn Tưởng Thanh Vũ với vẻ mặt bình tĩnh: “Hy vọng anh có thể suy nghĩ hơn một chút cho Tiểu Trọng Hưng, anh chính là người cậu bé sùng bái nhất, là tấm gương cho mọi lời nói và hành động của cậu ấy.”