Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 502




Sở Du Ninh như vậy Cố Đông đã rất lâu chưa được thấy rồi, anh biết, cô đang lo lắng cho anh… trái tim vốn đã lạnh băng nay lại trở nên mềm mại lần nữa.

Thấy Cố Đông mềm lòng, Sở Du Ninh vội vàng thừa thắng xông lên, cô tiến sát gần bên tại Cố Đông nhẹ giọng nói: “Còn ngốc ở đây làm gì, còn không mau ôm em trở về đi!” Nói rồi khóe miệng câu lên một nụ cười ái muội, trong mắt lập lánh những tia sáng nhỏ vụn.

Mắt Cố Đông đột nhiên chợt lóe, anh không phải người đàn ông ham mê tình dục, nhưng đối mặt với lời mời gọi sáng lạn như vậy mà vẫn còn không có phản ứng thì còn được xem như là đàn ông sao!

Cố Đông dùng một tay ôm eo Sở Du Ninh chặn ngang bế lên, bước chân vội vàng đi tới bên cạnh xe, Sở Du Ninh ngẩng đầu thấy gương mặt nghiêm túc căng chặt của anh, duỗi tay hướng về phía côn th*t cứng ngắc của anh. Đúng là một người đàn ông trong ngoài không đồng nhất mà! Nụ cười trên mặt Sở Du Ninh càng thêm rạng rỡ.

Hơi thở ái muội quanh quẩn xung quanh hai người, hoàn toàn quên luôn Cố Nam ở ngoại thành với khuôn mặt tái nhợt Cố Nam.

Tất nhiên! Bọn họ không có khả năng đã thật sự quên mất Cố Nam, chỉ là… đồng thời cố tình xem nhẹ sự tồn tại của hắn mà thôi.

Trở lại phòng, Cố Đông thậm chí còn chẳng kịp chờ lên giường, trực tiếp đè Sở Du Ninh ở trên cửa, nóng bỏng hôn lên đôi môi đỏ rực của cô. Một khắc anh hôn cô Sở Du Ninh biến thành một cô thỏ lông xù đáng yêu!

Một bên tai thỏ màu hồng dựng đứng, một tai khác lại đang rũ xuống một nửa, ngay cả chiếc cằm thanh tú tinh xảo của cô cũng càng thêm mượt mà.

Cố Đông sửng sốt, môi dán ở trên môi Sở Du Ninh, hô hấp nóng bỏng quấn lấy hơi thở ái muội của cô.

Sở Du Ninh cười, kéo tay Cố Đông sờ vào cái đuôi nhỏ lông xù xù ở phía sau, khi bàn tay to nóng bỏng kia sờ vào đuôi thì Sở Du Ninh không nhịn được mà rên rỉ một tiếng: “A…”

Đến cả chính bản thân Sở Du Ninh cũng không nghĩ tới cái đuôi thỏ lại nhạy cảm như vậy, bị Cố Đông chỉ sờ một cái như vậy mà đã lập tức mềm nhũn ở trong lòng anh.

“Ông chủ…” Cô thở hổn hển kêu một tiếng.

Lúc này lại gọi ra cái từ “ông chủ” này… đôi mắt của Cố Đông giống như lốc xoáy màu đen, càng thêm âm trầm, anh đột nhiên đè chặt Sở Du Ninh ở trên cửa, điên cuồng liến mút môi của cô, giống như muốn hút khô cô vậy.

Sở Du Ninh không nghĩ tới Cố Đông không chịu được kích thích như này, theo bản năng cô đưa tay đẩy ngực anh nhưng mà Cố Đông lại nhéo nhéo đuôi của cô.

“A… Đừng mà!”

Sở Du Ninh kêu lên nhưng căn bản Cố Đông không cho cô cơ hội phản kháng, vẫn tiếp tục đoạt lấy môi của cô, bên dưới thì dùng ngón trỏ xoay tròn cái đuôi nhỏ của cô.

Từng đợt cảm giác tê dại lan từ chiếc đuôi làm cho tiểu huy*t cũng có cảm giác khác lạ, Cố Đông như là biết phản ứng của cô nên đã dùng một cái tay khác nhấc váy của cô lên, đưa cái côn th*t hung tàn không biết đã được thả ra từ bao giờ kia đặt ở giữa hai chân của cô và ấn chặt vào quần lót.

Ba sự kích thích này đã làm Sở Du Ninh mẫn cảm tới mức lên cao trào!

“Ông chủ!” Sở Du Ninh ngửa đầu về phía sau, né tránh môi của Cố Đông, run rẩy thở hổn hển. Từ sau khi ăn chất lỏng của Bạch Lạc thì độ nhạy cảm của cô ngày càng cao hơn, bình thường còn dễ nói, có thể dời đi sự chú ý của cô, nhưng ở thời điểm như này thì căn bản không có cách khống chế.

Cố Đông nhìn chằm chằm lông mi đang khẽ run rẩy của Sở Du Ninh, côn th*t nhẹ nhàng chọc chọc ở tiểu huy*t của cô, kéo dài khoái cảm cho cô. Sự chăm sóc như vậy lại càng khiến cho Sở Du Ninh càng thêm khát vọng, vô thức kẹp chặt hai chân, không phân biệt được là muốn anh dừng lại hay là muốn càng có thể cảm nhận được rõ ràng hơn sự tồn tại của anh.

Một lúc lâu sau Sở Du Ninh mới mở mắt ra, nhưng dục vọng trong mắt càng thêm sâu, cô dùng dị năng làm cái quần lót ướt đẫm ngăn cách giữa hai người biến mất, va chạm bất thình lình đã làm Cố Đông đột nhiên đâm vào tiểu huy*t

của Sở Du Ninh, nhưng mà tiểu huy*t của của cô quá chặt, với tư thế này căn bản là chen vào không nổi.