Lôi thủ lĩnh buông Phùng đội trưởng ra, cúi đầu gạt nước mắt, sau đó vẻ mặt cảm kích nhìn về phía mọi người: “Phùng đội trưởng, Triệu gia chủ và cả Tiếu tiên sinh thấy đại quân mấy ngày nay chiến đấu quá mệt mỏi cho nên đã chủ động đề nghị với tôi xin ra trận với nhóm tổng tấn công đại quân thây ma đầu tiên… Vốn dĩ tôi không đồng ý nhưng lại cảm thấy bọn họ nói không sai, tất cả hy sinh đều là vì tự do và vinh quang…”
Lôi thủ lĩnh đứng ở bên trên blah blah, rất nhiều dị năng giả ở bên dưới bị cảm động nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng Lôi thủ lĩnh hét lớn một tiếng: “Ba vị đại nghĩa!”
“Phùng đội trưởng đại nghĩa, Triệu gia chủ đại nghĩa, Tiếu tiên sinh đại nghĩa!” Dị giả ở bên dưới cũng ra sức gào lên, thân thể vốn tràn đầy cảm giác mệt mỏi thì giờ lại tràn ngập sức mạnh trong nháy mắt.
Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng, bản lĩnh không trâu bắt chó đi cày… hai bên làm không tồi!
Có mấy câu đó của Lôi thủ lĩnh đám người Phùng đội trưởng nếu không ra trận thì thật sự rất khó coi, cho dù cuối cùng có được căn cứ Chiến Lôi thì cũng không ngăn được sự tức giận của người bên dưới.
“Các người đi trước một bước, chúng tôi sẽ ở phía sau chuẩn bị, chúng tôi sẽ tới sau!” Lôi thủ lĩnh lại gào to lần nữa: “Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ, tôi sẽ nhanh chóng phát vật tư đến trong tay mỗi người, tổng tấn công lần này tất cả mọi người phải còn sống trở về!”
“Còn sống trở về, còn sống trở về!”
Cái tên cáo già này, không thể không nói, đầu óc của Lôi Dịch đúng là không bằng với Lôi thủ lĩnh, 80% là di truyền từ mẹ của hắn.
Đám người Phùng đội trưởng cứ thế bị Lôi thủ lĩnh đưa lên chiến trường, sau khi bọn họ ra cửa ông ta cũng không quên hô: “Nhớ thời thời khắc khắc phải chú ý tới bọn họ, nếu như nhìn thấy bọn họ không thể chịu nổi nữa rồi thì ra ngoài thay bọn họ!” Lời nói này rất hay, nhưng dù là ở trong hay ngoài cổng thành thì đều biết rằng thay quân nào có dễ dàng như vậy, đặc biệt… là Lôi thủ lĩnh còn có động cơ khác!
Vốn dĩ đám người Phùng đội trường còn định để cho thuộc hả giả bộ như không chịu được để thay quân cho bọn họ, nhưng mà bị Lôi thủ lĩnh nói như vậy… giả vờ là vô dụng.
Lục Dĩ Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó dùng tinh thần lực nói: “Một giờ sau thay quân!” Những lời này truyền tới vào trong tai của mỗi người, Lôi thủ lĩnh tức giận, cảm thấy Lục Dĩ Minh đang tiếp tay cho đối phương, quả nhiên hắn có động cơ khác.
Đám người Phùng đội trưởng nghe thấy thời gian này giống như uống được thuốc kích thích, một tiếng, chỉ cần kéo dài đủ một tiếng là bọn họ có thể trở về! Lục tiên sinh đúng là một người tốt!
Nhưng chỉ có Sở Du Ninh cười lắc lắc đầu, cái tâm đen này…
Nếu như hắn không định ra thời gian thì khẳng định đám người Phùng đội trưởng sẽ nghĩ biện khác, như vậy không những sản sinh ra biến số mà còn sẽ không toàn lực chiến đấu với thây ma.
Nhưng bây giờ hắn định ra thời gian làm cho những người đó thấy được hy vọng, tất cả những gì bọn họ cần làm là chỉ cần trụ được một tiếng đồng hồ là có thể trở về, từ đó… chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực để chiến đấu, điều quan trọng nhất chính là… một tiếng này…
Đám người Phùng đội trường không ở trên chiến trường, mà bình thường nơi chọn đi ra cũng là nơi ít thây ma nhất cho nên cũng không biết muốn kiên trì một tiếng ở trên chiến trường cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Một kẻ giết chóc điên cuồng như Lôi Dịch mà kiên nhẫn một hiệp từ 40 phút đến 50 phút cũng đã là cực hạn, bây giờ…
Sở Du Ninh đứng ở trên tường thành nhìn đại quân còn nguyên vẹn hoàn chỉnh ở nơi xa, cũng không biết một giờ sau có thể sống được bao nhiêu. Cái gọi là mồ chôn tập thể… Lúc này không có thượng vị giả nào nghĩ những người này đều là những sinh linh có sinh mệnh.
Từ xưa đến nay, đây đều là điều không thể tránh khỏi, cũng vì nguyên nhân như thế cho nên Sở Du Ninh vẫn luôn ra sức bò lên trên, cô không muốn giao tính mạng của mình cho mưu đồ của người khác, sinh tử của cô, chỉ cô mới có thể quyết định!