Sau một hồi đánh lén thì Lôi Dịch lại một lần nữa tiêu hao sạch dị năng trong cơ thể, bước chân của hắn hơi chệch, một nữ dị năng giả ở trong đội ngũ vội vàng tiến lên muốn đỡ hắn lại lại bị Lôi Dịch nhanh nhạy né tránh.
Sau khi tránh khỏi nữ dị năng giả thì Lôi Dịch lê đôi chân nặng nề đi tiếp, từ đầu đến cuối chẳng hề ném một ánh mắt cho nữ dị năng giả kia.
Nữ dị năng giả mặc áo giáp bó thân màu đen, cũng được xem là xinh đẹp cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Lúc này một nam dị năng giả bó tay đi tới, nhìn theo hướng của Lôi Dịch, sau đó hạ giọng nói: “Đừng uổng phí tâm tư, Thái Tử điện hạ của chúng ta không có hứng thú đối với phụ nữ!”
“Không có hứng thú với phụ nữ!!!” Người phụ nữ kia kinh ngạc, chẳng lẽ là thích đàn ông?
Nam dị năng giả giống như nhìn ra được sự nghi hoặc của cô ta, giọng càng thấp hơn: “Nghe nói trước đây Thái Tử đã phải chịu tổn thương, bị thương ở nơi đó… cho nên mới không có hứng thú với phụ nữ.”
Đầu tiên là cô ta lộ ra biểu tình không dám tin, một lúc lâu sau vẻ mặt tiếc nuối nhìn về phía Lôi Dịch đang băng bó: “Đáng tiếc…” Sau đó thở dài xoay người rời đi.
Đối thoại ở bên đó một chữ cũng không sót khỏi tai của Lôi Dịch nhưng mà hắn cũng chẳng có phản ứng nào.
Lời đồn này chẳng biết có từ bao giờ, ban đầu có người thấy Lôi Dịch đối xử với phụ nữ khá lạnh lùng, thì nói cũng không biết là có phải do phương diện kia có vấn đề hay không, sau đó cứ đoán mò đoán non không biết sao lại thành hắn đã bị thương cho nên chỗ đó có vấn đề.
Tất nhiên… đây chủ yếu là vì Lôi Dịch chưa bao giờ giải thích, cho nên… truyền mãi cũng truyền trở thành sự thật. Thật ra Lôi Dịch cũng không quan tâm đến lời đồn này, ngược lại còn cảm thấy nó có thể làm cho mấy người phụ nữ lùi bước và tránh được nhiều rắc rối.
Bởi vì nhóm dị năng giả trị liệu phải chữa trị cường độ cao cho nên dị năng càng ngày càng tiêu hao nhiều, hiệu quả chữa trị cũng ngày không tốt, chỉ chữa trị một cách đơn giản rồi tiến hành băng bó.
Lôi Dịch vẫn luôn là người tiên phong cho nên trên người cũng chịu nhiều vết thương nhất, nhưng mà… hắn cũng không có đường lui.
Cha hắn vì chống lại với một số thế lực mới quật khởi trong căn cứ cho nên đã luôn khăng khăng quyết tâm tử chiến không lùi bước, làm cho dị năng giả ở trong căn cứ oán than ngập trời, nếu không phải những căn cứ khác cũng bị bao vây thì 80% những dị năng giả này đã trốn tới đó.
Tất nhiên cũng không phải là họ muốn có chỗ đặt chân ở căn cứ, nhưng mà… những người có ý định sinh tồn dã ngoại thì cực kỳ khó khăn. Còn nếu như đi đến thành phố hoang thì sẽ gặp phải thây ma còn thừa lại trong thành phố, còn nếu chui vào rừng thì sẽ gặp dị thực và dị thú, kết cục cuối cùng vẫn là bị ăn thịt.
Vì để ổn định cảm xúc của mọi người cho nên thân là đệ nhất cao thủ trong căn cứ Lôi Dịch luôn là người xông lên đầu tiên không chút do dự, trừ phi dị năng bị hao hết thì tuyệt đối hắn sẽ không nghỉ ngơi. Nhưng cho dù nghỉ ngơi thì cũng đang điên cuồng hấp thu tinh hạch để mau chóng trở lại chiến trường, tác phong liều mang như vậy đúng thật là đã khơi dậy tâm huyết của rất nhiều người, cho nên mới có thể chống lại thây ma cho đến bây giờ. Nhưng Lôi Dịch biết đây cũng chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi, dù sao số lượng chênh lệch quá lớn, không giống như thây ma có thể bổ sung liên tục, căn cứ Chiến Lôi thật sự tứ cố vô thân, đôi khi trong lòng hắn cũng hiện lên suy nghĩ nhân loại rồi cũng sẽ bị diệt sạch, nhưng cho dù nghĩ như nào thì hắn cũng không thể từ bỏ việc phản kháng.
Lôi Dịch lấy ra một nắm tinh hạch, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có ánh trăng tĩnh lặng, không biết… bây giờ cô ấy ra sao…
Sau khi ý niệm này hiện lên ở trong lòng hắn thì hắn liền nhắm mắt lại, điên cuồng hấp thu tinh hạch.