Khi Sở Du Ninh âm thầm cảm thấy may mắn thì ở cửa vang lên tiếng: “Rầm!” một tiếng bị người ta đá văng. Sở Du Nhàn chật vật đi vào từ ngoài cửa.
Mắt Sở Du Ninh hơi lóe, cô biết Sở Du Nhàn cũng ở căn cứ Nam Hải nhưng mà hiện giờ cô cần phải trốn tránh hắn, cho nên mới không tới tìm hắn lại không nghĩ hắn lại sẽ chật vật tới mức như này.
Nghĩ lại cũng đúng, dị năng của Sở Du Nhàn không mạnh và cấp độ cũng không cao, gặp phải chuyện thây ma nuôi nhốt này thì càng thêm hung hiểm, nếu như nhận mệnh thì cũng đành thôi, dù sao giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt. Nhưng với tính cách của Sở Du Nhàn chắc chắn là không chịu nhận mệnh cho nên mỗi ngày sống càng thêm khổ sở.
Phía sau Sở Du Nhàn còn có hai người đàn ông đi cùng với hắn, thoạt nhìn còn chật vật hơn cả hắn, thậm chí có người trên đầu cắm đầy rơm rạ.
Nhìn thấy Sở Du Ninh, mắt Sở Du Nhàn đỏ ửng: “Chị…” ủy khuất, hắn ủy khuất muốn chết, nếu không phải thuộc hạ nhìn thấy cô tới thì có phải hắn sẽ không cả được nhìn thấy cô có đúng hay không.
Sở Du Ninh nhìn thấy Sở Du Nhàn thì muốn tránh theo bản năng nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng của hắn thì dừng lại, cho dù cố gắng che dấu nhưng sâu trong mắt vẫn lộ ra một tia đau lòng, một tia đau lòng này đã làm Sở Du Nhàn và một tiếng khóc lên.
Tưởng Thanh Vũ hơi có chút kinh ngạc nhìn Sở Du Nhàn, cái tên này… sao mỗi lần nhìn thấy Sở Du Ninh đều sẽ trở nên có chút quái dị, anh thật không thể nào xem hắn bây giờ như cái tên Sở Du Nhàn âm hiểm xảo trá bình thường là một người được.
Không riêng gì Tưởng Thanh Vũ ngay cả tên thuộc hạ đầu đầy rơm kia cũng suýt trừng lòi cả mắt, còn người kia lại chẳng có biểu tình gì, giống như đã sớm quen với kỹ thuật thay đổi sắc mặt của Sở Du Nhàn.
Thấy Sở Du Nhàn lại khôi phục trạng thái không quan tâm mà nũng, Sở Du Ninh cảm thấy mình đã có thể thay đổi thái độ rồi, nhưng mà… không thể thay đổi quá đột ngột.
Sở Du Ninh hơi giơ tay như muốn làm gì đó nhưng rồi lại hạ xuống nắm chặt tay, khuôn mặt cô trầm xuống nhìn Sở Du Nhàn một cái, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”
Thấy Sở Du Ninh như vậy trong mắt Sở Du Nhàn hiện lên một tia ảm đạm, hắn biết, sở dĩ Sở Du Ninh như vậy là bởi vì hai nguyên nhân, một là do sai lầm của hắn, một cái khác chính là cái chết của mẹ. Có lẽ… cái chết của mẹ đã làm cô đả kích lớn hơn một chút.
Sở Du Nhàn cảm thấy hắn không thể tiếp tục chần chờ được nữa, mặc kệ Sở Du Ninh đang lạnh mặt thì đột ngột nhào vào ngực cô, kệ dơ bẩn trên người sẽ bị dính vào người Sở Du Ninh: “Chị, em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị tha thứ cho em có được không! Huhu…”
Sở Du Ninh cứng ngắc, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng mà hắn lại ôm quá chặt.
“Chị… em rất sợ hãi, đám phụ nữ ở đây quá khủng bố, mấy người đó đi khắp nơi bắt đàn ông để giao phối với họ, nếu như dám phản kháng thì sẽ gọi thây ma tới, thuộc hạ của em đã chết không ít rồi, huhu…” Sở Du Nhàn khóc lóc thảm thiết: “Nếu chị không tới, em sẽ chết đấy… nhưng dù chết em cũng sẽ không cho đám phụ nữ ghê tởm kia thực hiện được, em dù chết cũng phải thủ trinh cho chị!”
Nghe được hai chữ thủ trinh Sở Du Ninh xấu hổ tới nỗi suýt không diễn nổi, đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt kinh dị của Tưởng Thanh Vũ.
Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt Sở Du Ninh vẫn căng chặt, cô im lặng rất lâu, lâu đến nỗi cũng làm Sở Du Nhàn bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.
Mãi sau đó Sở Du Ninh khẽ thở dài: “Đứng lên đi!”
Tuy cô chẳng nói gì nhưng với sự hiểu biết về cô của Sở Du Nhàn thì hắn biết cô đã tha thứ cho hắn. Đôi mắt Sở Du Nhàn càng đỏ, lần này là thật sự muốn khóc, cuối cùng cô cũng đã chịu tha thứ cho hắn…