Sau khi Sở Du Ninh vào căn cứ thì quay lại nhìn lại thây ma ở bên ngoài, bọn chúng vẫn cứ thiếu tay thiếu chân, da thịt thối rữa như cũ. Tổng thể thực lực ở cấp 5 cấp 6, không có nhiều tồn tại cường đại cho lắm nhưng mà… thắng ở số lượng quá nhiều.
Một khi động thủ thì trong hỗn chiến nhân loại rất khó để mà không bị thương, nếu như bị thương… kết cục nếu như không phải bị thây ma ăn luôn thì cũng sẽ thành thây ma. Cho nên mạnh mẽ phá vây cũng không phải ý kiến hay. “Sao em lại chạy tới nơi này rồi.” Phía sau vang lên âm thanh không vui của Tưởng Thanh Vũ, cô không ở yên đợi trong căn cứ Tự Do mà chạy tới nơi nguy hiểm như này để làm gì.
Sở Du Ninh quay đầu lại nhìn lại thả xích sắt trong tay xuống: “Bắt người.” Cố Nam bị Sở Du Ninh thả xích đột ngột nên hơi nghẹn.
Tưởng Thanh Vũ hơi sửng sốt, mắt dừng lại ở trên người Cố Nam, chỉ thấy thần sắc của hắn hờ hững và ổn định lại cơ thể, từ đầu tới cuối không hề có một phản ứng nào.
“Có chỗ nào tiện nói chuyện không?” Sở Du Ninh nhìn xung quanh một vòng, bởi vì nhân loại bị chia ra để nuôi nhốt cho nên chỗ cổng lớn trống trải. Sở Du Ninh cảm thấy đàn thây ma này cũng rất thú vị, tồn tại quá mức cường đại như Tưởng Thanh Vũ quản không nổi cho nên bọn chúng mặc kệ, kệ cho anh ra vào tự do.
Nhưng nếu như anh muốn mang những người khác giết đi ra ngoài thì bọn chúng chắc chắn lại không mặc kệ. Một người thì có thể chạy rất dễ dàng nhưng nếu mang theo một đám con chồng trước đó chính là thiên phương dạ đàm.
Tưởng Thanh Vũ thu hồi ánh mắt, đưa Sở Du Ninh vào phòng của anh ở chỗ này. Nói đến cũng khéo, nơi anh ở vừa lúc là trại chăn nuôi.
Lúc này thời gian bị thây ma nuôi nhốt đã là gần nửa tháng, phần lớn đàn ông trong trại chăn nuôi đều đã bị nhét cho ăn cái quả kỳ lạ kia. Mà những những có thể thoát được việc bị nhét ăn thì đều không phải là hạng người đơn giản.
Sở Du Ninh đến đây làm ánh mắt của những người đàn ông nơi này sáng lên, những người đã luân hãm thì si mê nhìn cô, đối với bọn họ làm t.ình với đàn bà nào cũng chỉ là làm t.ình vậy chẳng thà tìm lấy một người mà mình thích. Mà những người đàn ông đau khổ chịu đựng đó một khắc khi nhìn thấy Sở Du Ninh thì cảm thấy việc từ bỏ giãy giụa cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
Nhưng đám ông này vẫn còn một tia lý trí bởi vì những người đi bên cạnh Sở Du Ninh thoạt nhìn thật sự không dễ chọc.
Hiện tại lúc này đàn ông còn có thể giữ được một phần lý trí bởi vì tình cảnh của bọn họ quá kém, tất nhiên có thể suy nghĩ nhiều một chút, nhưng còn phụ nữ…
Oan gia ngõ hẹp, đoàn người bọn họ thế mà lại đụng phải người phụ nữ coi trọng Tưởng Thanh Vũ.
Phụ nữ gần đây có chút bành trướng, cho dù mấy người cô ta muốn đối xử với những người đàn ông như thế nào thì bọn họ cũng chỉ có thể nhịn, nếu như dám phản kháng thì sẽ bị thây ma cao cấp dạy dỗ, tình huống khá nghiêm trọng thậm chí còn có khả năng mất mạng.
Dưới tình huống như thế, nhóm phụ nữ vốn tinh thần đã không tốt thì nay lại càng thêm kiêu ngạo.
Lần này cô ta tới là tìm kiếm con mồi, nhưng cũng thật đáng nói từ sau hai lần bị từ chối cô ta đã sinh ra chấp niệm với Tưởng Thanh Vũ, cô ta thề nhất định phải có được anh ấy!
Vốn dĩ Tưởng Thanh Vũ vì không muốn chọc vào phiền phức nên khi phát hiện bóng dáng của người phụ nữ này thì liền tránh từ xa, hôm nay ở bên cạnh Sở Du Ninh thì lại không tiện để trốn rồi.
Khi người phụ nữ kia nhìn thấy Tưởng Thanh Vũ thì đôi mắt lập tức sáng ngời, nhưng chớp mắt sau nhìn thấy Sở Du Ninh thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sự cố chấp điên cuồng ẩn hiện ở trong mắt: “Cô ta là ai!” Khí thế kia là đang chất vấn giống như Tưởng Thanh Vũ là người chồng ngoại tình của cô ta.
Bước chân Sở Du Ninh hơi dừng, cô hơi nhướng mày, ánh mắt dò hỏi hướng đến Tưởng Thanh Vũ.
Tưởng Thanh Vũ trầm mặt: “Một kẻ điên mà thôi, không cần để ý cô ta!” Dứt lời định đưa Sở Du Ninh đi về phía trước, nhưng người phụ nữ kia sao có thể thả bọn họ rời đi.
Cô ta vẻ mặt tức giận, đột nhiên lao về phía Tưởng Thanh Vũ, đây là thói quen của cô ta chỉ cần có sự đụng chạm với đàn ông thì những thây ma đó sẽ tới giúp
cô ta, cô ta tin rằng lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng mà…
Sở Du Ninh chắn ở trước người Tưởng Thanh Vũ, giơ chân lên đá vào ngực của người phụ nữ đó, rắc một tiếng, xương sườn của cô ta bị cô đá gãy.