Phía xa Ngụy Tử Hân và Trịnh Phàn cùng nhau đi, Trịnh Phàn mặt không biểu tình, còn trong mắt Ngụy Tử Hân lại có chút lo lắng.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Ngụy Tử Hân mở miệng trước: “Là em làm sao? Cái giá em phải trả là gì!” Không giống với các cư dân trong căn cứ Tự Do, Ngụy Tử Hân rất nhanh đã có thể chấp nhận việc sự khác biệt của căn cứ, nhưng càng thêm lo lắng, cô ấy vội vàng muốn biết vì để có được điều này Sở Du Ninh đã phải hy sinh cái gì.
Biểu hiện của Ngụy Tử Hân làm trong lòng Sở Du Ninh cảm thấy ấm áp, vừa muốn nói thì lại liếc mắt nhìn Trịnh Phàn một cái theo bản năng, một cái liếc mắt này làm làm Sở Du Ninh sửng sốt.
Đáng lý ra Trịnh Phàn cũng theo tới đây hẳn là cũng muốn nghe lời giải thích, nhưng mà… Trịnh Phàn lại không nhìn cô mà vẫn luôn đặt sự chú ý lên người của Ngụy Tử Hân, càng làm người ta cảm thấy khiếp sợ chính là sâu trong đáy mắt của Trịnh Phàn có ẩn chứa sự đau lòng.
Cái ánh mắt này Sở Du Ninh cũng đã nhìn thấy rất nhiều ở trên người mấy người đàn ông của cô, cho nên… Trịnh Phàn đối với Hân tỷ…
Sở Du Ninh sẽ không xem thường tình cảm giữa phụ nữ, đặc biệt sau mạt thế đàn ông chỉ biết đoạt phụ nữ, ngược lại đã giúp cho tình cảm giữa nữ và nữ thăng hoa, chỉ là… Trịnh Phàn thích phụ nữ sao? Trong tài liệu cũng chưa từng nhắc tới điều này, trong chiến đoàn Phượng Hoàng có nhiều phụ nữ như thế cũng chưa từng nghe tới việc cô ấy đặc biệt gần gũi với ai hết, thế này… tức là cô ấy chỉ là thích Hân tỷ sao?
Sở Du Ninh lại nhìn về phía Ngụy Tử Hân, bởi vì cô chưa trả lời cho nên trong mắt Ngụy Tử Hân càng thêm lo lắng. Sở Du Ninh vội vàng giải thích: “Yên tâm đi, em không sao đâu bởi vì Diệp Thần chính là thây ma.”
“Cái gì!” Ngụy Tử Hân cảm thấy khiếp sợ mở to hai mắt, Diệp Thần xuất quỷ nhập thần cho nên Ngụy Tử Hân cũng ít khi gặp anh ấy nhưng cũng đã biết anh ấy đã ở bên cạnh Sở Du Ninh từ rất lâu rồi.
Có lẽ từ lúc hai cô còn chưa quen nhau thì Diệp Thần đã đi theo bên người Sở Du Ninh rồi, sao anh ấy lại có thể là thây ma được, nếu như thật sự là thây ma thì ở nơi mà dày đặc nhân loại như thế này sao có thể nhịn được bản tính ăn thịt người?
Trong lòng Ngụy Tử Hân có quá nhiều nghi vấn cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết hỏi từ đâu.
“Diệp Thần là thây ma, có trí tuệ, không ăn thịt người, hơn nữa cấp bậc cũng rất cao.” Sở Du Ninh lại nói lại lần nữa, đã đến lúc này rồi thân phận của Diệp Thần đã không cần phải giấu giếm.
Trí tuệ của Diệp Thần thì không cần phải nói, đã thế ngoại hình cũng chẳng khác gì còn người, nếu như nói anh khá đặc biệt cho nên mới không ăn thịt người thì nghe cũng được. Nhưng Sở Du Ninh nói Diệp Thần có cấp bậc rất cao, lại còn có thể khống chế mấy con thây ma cao cấp kia vậy chứng minh cấp của anh ấy còn cao hơn mấy con thây ma kia, vậy thì tất nhiên sẽ có thể bảo vệ căn cứ Tự Do yên bình.
Trịnh Phàn cũng đã từng gặp Diệp Thần, khi cá mập xuất hiện lần đầu tiên thì chính là Diệp Thần đã ra tay giải vây nhưng cô ấy chẳng thể nào nghĩ tới người không khác gì nhân loại kia lại chính là một thây ma.
“Vậy chuyện nhân loại bị thây ma vây nhốt là như thế nào?” Trịnh Phàn không hổ là Trịnh Phàn, nghe thấy Diệp Thần là thây ma thì phản ứng đầu tiên không phải hỏi mấy câu vô nghĩa mà là muốn biết Diệp Thần có nói gì về việc thây ma vậy nhốt nhân loại hay không.
Sở Du Ninh gật đầu, nói tất cả chuyện về thây ma, hải thú, còn có nhân loại và mối quan hệ giữa ba giống loài lại lần nữa. Thật ra một cá nhân thì không thể chấp nhận cách nói như này nhưng mà hình thức trước mắt lại làm cho họ không thể không tin.
Chờ đến khi Trịnh Phàn có thể bình tĩnh từ sau đống tin tức đó thì Sở Du Ninh trịnh trọng nói: “Tôi hy vọng cô có thể tới giải cứu phụ nữ ở căn cứ phụ cận, bởi vì… tôi nghi ngờ những con thây ma đó sẽ cưỡng ép nhân loại sinh sản.”
Cũng giống như nhân loại nuôi gia súc, giống cái luôn được coi trọng hơn, mà đặc biệt phụ nữ ở trong mạt thế quá ít, thây ma vì không để nhân loại bị diệt sạch thì tất nhiên sẽ cưỡng ép nhân loại sinh sản.