Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 467




Sở Du Ninh lại quay trở về nhìn nhìn Diệp Thần, tâm tình vẫn rất phức tạp như trước, người đàn ông đối xử tốt với cô có rất nhiều nhưng mà Diệp Thần luôn đem lại cho cô một cảm giác rất khác.

Cô không biết là vì anh vẫn luôn làm bạn với cô ngày đêm hay là do anh quá thần bí, tóm lại cô cũng phải thừa nhận, bình thường khi tính kế cô có chút ỷ lại Diệp Thần.

Trước đây cô cũng không nghĩ tới cái này, nhưng khi nhìn anh vì cô mà không tiếc làm tổn thương đến nguyên năng hạch thì cô không có cách nào cưỡng chế lại sự cảm động trong lòng.

Cho dù không hiểu nhưng mà cô vẫn có thể nhìn ra được cái gọi là trẩm tra năng lượng hạch đối với một thây ma mà nói quan trọng tới mức nào, chỉ hy vọng… chuyện này sẽ không gây ra sự tổn thương nào mà không thể cứu vãn là được.

Lại ở cùng với Diệp Thần trong một lát thì Sở Du Ninh mới rời đi, mang theo tiểu đội hộ vệ của cô, trạm dừng thứ nhất chính là phòng thí nghiệm trong Tiêu Hồn Động.

Theo lý thuyết thây ma ở thủ đô đã bị quét dọn sạch sẽ thì lẽ ra nơi này không bị thây ma bao vây mới đúng, nhưng mà… có thể là do căn cứ thủ đô quá lớn và

dân cư lại quá nhiều cho nên đã thu hút rất nhiều thây ma quanh đó tới vậy quanh nơi đây.

Nhưng mà Sở Du Ninh đi bằng con đường không gian cho nên có thể đi vào lặng yên không một tiếng động. Bạch Lạc vẫn ở đó như cũ chỉ là bị K nhốt lại, Sở Du Ninh nhìn hắn một lát sau đó nói: “Về sau anh đi theo tôi!”

Bạch Lạc nghe thấy cái này thì cũng không có phản ứng gì nhưng mà K lại nhíu mày không vui. Tên Bạch Lạc này vừa nhìn đã biết chẳng phải kẻ tốt, sao cô lại có thể để hắn bên người!

Sau khi nói xong câu đó thì Sở Du Ninh không hề để ý tới Bạch Lạc nữa mà là dùng sắc mặt nghiêm trọng nhìn K. Sở Du Ninh biết Diệp Thần đánh giá năng lực của K rất cao, với biểu hiện của Diệp Thần bây giờ người mà anh coi trọng chắc chắn rất có giá trị, cho nên..

“Em có chuyện rất quan trọng cần nói với anh!”

Mắt K lóe lên, chút không thoải mái trong lòng lập tức biến mất, anh gật đầu nói: “Được.”

Sau đó Sở Du Ninh đưa K về phòng thí nghiệm vực sâu.

Sở Du Ninh đưa K tới nhìn Diệp Thần, nói ra toàn bộ chuyện cô biết một năm một mười cho anh, có thể là vì K là người làm nghiên cứu cho nên sự chấp nhận của K đối với chuyện này tương đối cao, chuyện này đã làm Sở Du Ninh nhớ tới việc K và Cố Đông hình như đã sớm biết mạt thế sẽ đến, như vậy thì… có phải bọn họ đã phát hiện gì đó?

K cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Du Ninh cuối cùng đã nói ra bí mật của mình: “Đúng vậy, trước khi mạt thế tới tôi đã kiểm tra đo lường được virus thây ma, đó là một loại sóng năng lượng rất kỳ quái phát ra từ dưới lòng đất, ban đầu rất mỏng nhưng theo thời gian trôi qua thì ngày càng mạnh hơn, hơn nữa với trình độ khoa học kỹ thuật hiện có căn bản chẳng có cách nào giải quyết được hết…”

Biểu tình của K rất bình tĩnh, giống như mấy lời này cũng chẳng làm kinh hãi thế tục, Sở Du Ninh há miệng thở dốc giống như muốn hỏi vì sao không báo tin này cho thế nhân, nhưng nghĩ lại thì nói ra rồi có thể làm gì? Làm cho mọi người có sự chuẩn bị, tích trữ nhiều vật tư một chút? Không… điều đó chỉ có thể tạo thành bạo loạn.

Hoặc là… căn bản không ai tin…

“Lúc phát hiện virus thây ma Cố Đông cũng ở đó, có thể là do ban đầu hoạt tính của virus cũng không quá mạnh cho nên hai người bọn tôi bất tri bất giác thức tỉnh được dị năng!”

Cho nên nói… Cố Đông và K đã thức tỉnh được dị năng trước cả khi mạt thế tới, trách không được… trách không được Cố Đông có thể đề nghị thừa dịp thây

ma còn đang ở cấp 0 thì rửa sạch thủ đô, thì ra anh đã sớm có sự chuẩn bị.

Nhưng mà chuyện này đối với Sở Du Ninh mà nói thì cũng không quan trọng: “Vậy chuyện này anh thấy thế nào?” Đối với cô mà nói trước đó đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là tương lai nên làm như thế nào.

K suy nghĩ một lát sau đó đôi mắt phát ra ánh sáng kiên định:“Tôi không cho rằng… vận mệnh của nhân loại chỉ là như thế.” Nói rồi anh nhìn về phía Sở Du Ninh: “Nhân loại khác với động vật không phải ở trí tuệ mà là dục vọng không thỏa mãn với hiện trạng!”