Sở Du Nhàn đột ngột phun ra một ngụm máu nhưng mà hắn không rảnh lo cái này mà hoảng loạn bỏ tới bên chân Sở Du Ninh, ôm chặt lấy chân của cô.
Lần này… Sở Du Ninh không lại né tránh hắn: “Chị, chị… chị đừng như vậy mà! Bà ấy là mẹ ruột đã sinh ra và nuôi nấng chúng ta mà!”
Nhìn thấy hành động của Sở Du Nhàn và Sở Du Ninh thì mẹ Sở lại nổi giận lần nữa, bà ta chỉ vào mũi Sở Du Ninh mắng to: “Mày mà cũng dám để cho Tiểu Nhàn quỳ xuống sao, tao thấy mày chính là đáng chết mà! Mày đáng chết!” Bộ dáng bà ta điên cuồng nhìn qua chẳng hề giống như một tù nhân.
Sở Du Ninh cười lạnh một tiếng, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Sở Du Nhàn, cô cực kỳ lãnh đạm nói: “Thế nhưng bà ấy đâu cho là như vậy!”
“Chị!” Mắt Sở Du Nhàn đỏ ửng: “Cầu xin chị đừng như vậy mà, nể mặt em có được không? Cầu xin chị đấy!”
Cuối cùng Sở Du Ninh cũng đã chịu cúi đầu liếc mắt nhìn Sở Du Nhàn một cái, nhưng mà cái liếc mắt này lại khiến cho Sở Du Nhàn như rơi vào trong hầm băng…
Ngay lúc Sở Du Ninh vừa định mở miệng thì đứa con gái kia lại mở miệng trước, cô ta vội vàng nhẹ nhàng cầu xin: “Ninh Ninh tỷ, tuy rằng em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà… dù sao bác gái cũng là mẹ ruột của chị mà, là người đã sinh ra và nuôi nấng chị, cho dù bác gái có lỗi thì cũng mẹ của chị, dù như thế nào thì chị cũng không nên nói chuyện với bác gái như thế…”
Âm thanh của cô ta dạt dào tình cảm nhìn qua có vẻ đúng là suy nghĩ như thế, nhưng mà… căn bản Sở Du Ninh không thèm để ý đến cô ta, giống như cô ta không tồn tại vậy, vẫn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Sở Du Nhàn: “Cho cậu hai con đường.” Dứt lời, đột nhiên ném một con dao băng xuống trên mặt đất: “Hoặc là tự tay giết bà ta hoặc là mang theo bà ta lăn ra khỏi thủ đô, lăn càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi một lần nữa!” Sở Du Nhàn choáng váng, đầu óc trống rỗng, tự tay giết mẹ… hoặc là không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Sở Du Ninh… cái đầu tiên hắn không thể chọn, còn cái thứ hai…
Cuối cùng Sở Du Nhàn không ngăn được nước mắt, cho là là ở bên ngoài như nào thì ở trước mặt Sở Du Ninh hắn vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, cả đời này hắn đều là em trai của cô, cho dù chết cũng không muốn rời khỏi Sở Du Ninh, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi ngày tháng sẽ không còn được gặp lại Sở Du Ninh: “Không.” Sở Du Nhàn vừa khóc vừa lắc đầu: “Em không muốn! Em không Muốn chọn! Chị…”
Sở Du Nhàn lắc đùi Sở Du Ninh: “Chắc chắn là chuyện này có hiểu lầm gì đó, mẹ em chắc chắn là bị đám người kia lừa thôi! Chị đừng xúc động, đừng xúc động có được không?”
Sở Du Ninh không có chút dao động nào vì những lời của Sở Du Nhàn, vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ: “Chọn cái thứ nhất, hay là cái thứ hai?” Giọng của cô vẫn bình tĩnh như thế, bình tĩnh tới mức không giống như đang quyết định sống chết của mẹ ruột mình vậy.
“Sở Du Ninh! Chị điên rồi!” Đứa con gái kia gào to: “Chị không sợ bị thiên lôi đánh sao!”
“Tiểu Dương, con không phải xen vào, ta muốn nhìn xem nó có dám hay không!” Mẹ Sở tức tới nỗi tay cũng run lên, đúng vậy, là tức chứ không phải sợ, bà ta… vẫn như cũ, chẳng hề có sợ hãi…
Sở Du Ninh vừa nghe thấy thì bật cười, cô lười biếng nhìn về phía mẹ Sở: “Thiên lôi đánh à? Đúng là có người phải bị thiên lôi đánh, nhưng khẳng định không phải là tôi!” Dứt lời cô lạnh lùng cười: “Cô thật đúng là đã nhắc nhở tôi, với tính cách có thù tất báo của tôi thì sao có thể làm cho cô chết nhẹ nhàng như thế!”
Dứt lời, Sở Du Ninh thu hồi con dao băng quay đầu lại nhìn phòng giam đối diện với mẹ Sở: “Xem ra… mạt thế tới bao lâu rồi nhưng mà mẹ được bảo vệ cũng quá tốt rồi, nếu vậy thì… để cho mẹ chứng kiến thế giới này đã biến thành bộ dáng gì một chút!”
Cũng chẳng cần Sở Du Ninh nhiều lời, phòng giam đối diện mẹ Sở đột nhiên xuất hiện một sợi dây kim loại, sợi dây kim loại đó giống như một chiếc roi đột nhiên kéo dài hướng về phía vệ sĩ đang bị nhốt ở nơi đó.
“Bốp!” Nửa khuôn mặt của tên vệ sĩ lập tức bị sợi dây kim loại cắt đứt chỉ còn lại xương với máu thịt. Nhưng mà tên vệ sĩ lại mờ mịt sờ sờ mặt mình giống như còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra. Ngay sau đó liền thảm thiết kêu lên, cũng không biết là do bị máu trên tay mình dọa hay là do đau đớn.
Trong phòng giam im lặng sau đó mẹ Sở sợ hãi kêu thảm thiết một tiếng: “AAA!”
Nhưng cái này cũng chỉ là mới bắt đầu…