Sau khi Sở Du Ninh cảm thấy thỏa mãn rồi thì vẫn lạnh lùng nhìn Cố Nam như cũ, tính cách của Cố Nam cực kỳ cố chấp, lúc trước tiếp xúc là đã có thể nhìn ra được, nhưng mà giờ hắn lại có thể chịu đựng việc làm t.ình có tính chất vũ nhục
như này có phải đã chứng minh là… hắn đã tiến vào hình thức tự ngược một cách vô thức? Giống như giống với Cố Đông ngày trước…
Nếu là như thế này… thì việc tiếp theo dễ làm hơn rất nhiều.
Nếu như Sở Du Ninh muốn lợi dụng dị năng của Cố Nam thì không thể để cho hắn đeo vòng khóa dị năng được, nếu như muốn khống chế được hắn thì phải hoàn toàn khống chế được linh hồn của hắn, cho nên khiến cho Cố Nam trở thành Cố Đông lúc trước chính là biện pháp tốt nhất.
Sở Du Ninh đang tính kế Cố Nam, lại không ngờ cơ thể lại đột nhiên truyền đến chấn động đau nhức, “A!” Cô đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, thân thể đột nhiên căng chặt.
Sở Du Ninh bắt lấy Cố Nam, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn hắn: “Anh… đã làm gì với tôi!”
Đau quá… Sở Du Ninh hít một hơi thật sâu, loại cảm giác đau đớn này giống như có người dùng đao, từng đạo cắt vào máu thịt của cô, từng nhát từng nhát chém vào xương cốt của cô, chỉ khoảng nửa khắc sau Sở Du Ninh đã đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, không thể chịu nổi mà cuộn tròn người.
Cố Nam ngây ngẩn cả người, hắn giống như không rõ Sở Du Ninh bị làm sao vậy, vội vàng đỡ lấy cô: “Cô bị làm sao vậy?”
“Đau quá…” Sở Du Ninh nắm thật chặt bả vai của Cố Nam, giống như muốn bóp nát xương của hắn vậy.
Cố Nam vội vàng xem xét thân thể của cô nhưng mà Sở Du Ninh vẫn hoàn hảo, trên cơ thể cô ngoại trừ dấu vết hoan ái của hai người thì không có một dấu vết gì khác. Nhưng nhìn cô đau đớn lại không giống giả, rốt cuộc là chuyện như thế nào, chẳng lẽ là do con bạch tuộc lúc trước?
Cố Nam luống cuống, vội vàng ôm Sở Du Ninh đi lên mặt biển. Cố Nam ôm Sở Du Ninh mới vừa ngoi đầu lên, đỉnh đầu liền truyền đến một cỗ sát khí mãnh liệt, Cố Nam vội vàng ôm Sở Du Ninh trốn qua một bên, vừa quay đầu đã nhìn thấy người tới chính là người đàn ông luôn đi theo bên người Sở Du Ninh.
Diệp Thần vốn dĩ muốn trực tiếp xử lý Cố Nam lại nhìn thấy sắc mặt Sở Du Ninh: “Ngươi đã làm gì cô ấy?”
“Tôi cũng không biết cô ấy bị làm sao, cô ấy đột nhiên biến thành cái dạng này, anh mau đưa cô ấy đi tìm Tưởng Thanh Vũ!” Cố Nam hoảng loạn nói.
Diệp Thần nhìn Cố Nam một cái, cũng không thả hắn đi mà cũng mang theo hắn đi tìm Tưởng Thanh Vũ.
Tưởng Thanh Vũ đang ở bên ngoài xem xét tình hình xây dựng tường thành lại thấy Diệp Thần mang theo hai người đột nhiên xuất hiện, bởi vì quá mức đột ngột cho nên tạo hình nhân ngư của hai người vẫn còn y nguyên.
“Sao lại thế này!” Tưởng Thanh Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Du Ninh không đúng, vội vàng nhận cô rồi sử dụng dị năng chữa trị nhưng mà cô lại đau đớn nhiều hơn.
“A…” Sở Du Ninh là một người nhẫn nhịn chịu đựng rất giỏi, nhưng dù vậy cô cũng nhịn không được mà muốn lăn lộn ngay ở trên đất luôn, khi mọi người đang cực kỳ luống cuống chân tay thì sự đau đớn kia lại cũng đột nhiên biến mất…
Nhưng trải qua cái loại đau đớn như muốn róc xương lóc thịt này thì cả người Sở Du Ninh cũng yếu ớt vô lực, giống như chết đi một lần, cứ thế mà mềm nhũn nằm trong ngực Tưởng Thanh Vũ, đến mắt cũng mở không nổi.
Khi Tưởng Thanh Vũ và Diệp Thần cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Cố Nam, định chuẩn bị nghiêm hình bức cung thì bỗng nhiên điện thoại của Tưởng Thanh Vũ vang lên, nhìn thấy trên máy là một dãy số xa lạ Tưởng Thanh Vũ cau mày, đột nhiên anh lại có dự cảm không tốt.
Sau khi nhận điện thoại thì bên đầu dây vang lên một tràng tiếng Trung không lưu loát: “Tưởng tiên sinh!” Người này không phải ai xa lạ chính là tiến sĩ Dương. “Sở tiểu thư sao rồi?”
Ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên lóe lên, giọng nói lạnh như băng giống như có thể đông chết người: “Là ông làm!” Cuộc điện thoại này tới cũng quá trùng hợp.
Tiến sĩ Dương cười haha nhưng cũng không trả lời vấn đề của Tưởng Thanh Vũ: “Tôi nghĩ bây giờ Sở tiểu thư hẳn là sẽ chịu suy nghĩ lại một chút đề nghị của tôi rồi!”
Tưởng Thanh Vũ từ từ nheo mắt lại: “Đề nghị gì?”
Tiến sĩ Dương vừa nghe thì cảm thấy vui vẻ: “Xem ra… Sở tiểu thư cũng không tin tưởng Tưởng tiên sinh, nếu không sao Tưởng tiên sinh lại không biết Sở tiểu thư đã tìm được rồi thứ mà chúng tôi muốn tìm!”