Bạch Lạc nhìn Sở Du Ninh rồi chậm rãi đứng lên, sau đó đặt cái trán ở họng súng rồi nắm lấy. Hắn cứ như vậy mà nhìn thẳng chằm chằm vào đôi mắt Sở Du Ninh, trong ánh mắt quay cuồng nguy hiểm lại có chứa hơi thở mê người.
“Em… bỏ được anh sao?” Bạch Lạc đè thấp âm thanh nhẹ giọng hỏi.
Sở Du Ninh lạnh lùng cười: “Anh cho rằng anh là cái thá gì!” Dứt lời, đột nhiên bóp cò súng, “Bùm” một viên đạn năng lượng lập tức xuyên qua trán của Bạch Lạc.
Bạch Lạc trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, trên cái trán mỹ lệ nhiều ra một cái lỗ đỏ tươi. Rất rõ ràng, mỹ nam kế của hắn không dùng được với Sở Du Ninh.
Sau khi giết ch*t hai cha con Bạch gia thì Sở Du Ninh nhìn lướt qua một góc ở trên mái nhà, sau đó buông tay cầm súng xuống, một cái cúi đầu nhìn thế mà lại phát hiện Bạch Lạc không biết đã bắt được tay cầm súng của cô từ khi nào. Sở Du Ninh khẽ nhíu mày, muốn tránh thoát lại phát hiện Bạch Lạc nắm rất chặt căn bản là không tránh được.
Sở Du Nhàn cũng phát hiện ra đi tới muốn kéo tay Bạch Lạc ra.
Đột nhiên, cái lỗ máu giữa trán Bạch Lạc b.ắn ra một ánh sáng xanh lục, tốc độ tia sáng này cực nhanh, nhanh tới nỗi Sở Du Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn trúng giữa lông mày.
“Chị!” Sở Du Nhàn lập tức biến sắc, vội vàng đi tới bắt lấy cái ánh sáng xanh lục kia nhưng hắn mới vừa một đụng vào thì cái ánh sáng kia đã nhanh chóng chui vào giữa chân mày của Sở Du Ninh và Bạch Lạc, ngay sau đó ba người đã bị một sức mạnh hệ mộc cực kỳ mạnh bao vây, chỉ vài giây sau đã biến mất tại chỗ.
Tưởng Thanh Vũ vẫn luôn nhìn bên này đột nhiên đứng lên.
Đúng vậy, hôm nay Trần Dật bỗng nhiên tìm được anh nói có việc muốn nói với anh, Tưởng Thanh Vũ nào có chuyện để ý tới ả, lúc anh định đi thì Trần Dật nói một câu: “Anh không thèm quan tâm sự sống chết của Sở Du Ninh sao?”
Mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Thấy cảnh tượng như vậy trong lòng Trần Dật có sự khó chịu nói không nên lời, nhưng vì trò hay tiếp theo cho nên ả vẫn nhịn. Cứ như vậy, Trần Dật đã vào được văn phòng của Tưởng Thanh Vũ, khi Trần Dật dùng máy tính mở ra camera theo dõi thì sắc mặt Tưởng Thanh Vũ càng tối hơn, đến giờ anh mới biết Bạch gia chủ bắt cóc Sở Du Nhàn để dẫn Sở Du Ninh cắn câu.
Thật ra Tưởng Thanh Vũ từ ánh mắt đầu tiên nhìn đã phát hiện ra Sở Du Nhàn có chút không thích hợp, gần đây vẫn luôn là Sở Du Nhàn bàn bạc với anh chuyện Sở gia cho nên Tưởng Thanh Vũ vẫn có chút hiểu biết hắn.
Gia hỏa này ngoài miệng cứ luôn ngọt mồm gọi anh rể anh rể, lúc bắt đầu Tưởng Thanh Vũ vẫn là cảm thấy rất hưởng thụ, ai biết vừa quay người nhìn thấy Lục Dĩ Minh thì cũng gọi hắn là anh rể.
Lục Dĩ Minh thấy ánh mắt Tưởng Thanh Vũ không đúng liền cười: “Tên tiểu tử thúi này thấy ai cũng đều gọi là anh rể cả…” Ý trong đó không cần nói cũng biết.
Nhưng ngay cả có bị bắt rồi thì lúc gặp lại hắn vẫn như cũ không biết xấu hổ vẫn gọi anh rể anh rể, trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng vẫn cho hắn mặt mũi, dù sao thì… hắn là em trai Sở Du Ninh.
Không chỉ như thế, Sở Du Nhàn âm ngoan ở thủ đô cũng có tiếng, cho dù là thế lực lớn như nào thì cũng không nên chọc vào hắn, nếu như dám chọc hắn thì lúc ấy hắn cũng chỉ là cười cười không nói gì cả, nhưng xoay người một cái là người kia sẽ chết oan chết uổng, mặc kệ là thân phận gì hay là dị năng mạnh ra sao, không có ai biết hắn đã làm như thế nào.
Đáng sợ nhất chính là… ngàn lần đừng nói xấu Sở Du Ninh ở trước mặt hắn, nếu không… gia tộc đó sẽ giống như là bị nguyền rủa, ba ngày sẽ chết một người, cho đến khi toàn bộ chết sạch, không thừa một ai.
Người như vậy sẽ bị mấy người Bạch gia chủ bắt cóc à? Đây quả thực là một chuyện cười.
Sau đó Tưởng Thanh Vũ từ camera theo dõi nhìn thấy Sở Du Ninh đến, khi đối mặt với yêu cầu của Bạch gia chủ thì Tưởng Thanh Vũ không một chút dao động, chỉ vài người như vậy mà muốn tính kế Sở Du Ninh, bọn họ không bị Sở Du Ninh tính kế ngược lại đã là không tệ rồi.