Diệp Thần đưa cô tới một rừng cây rậm rạp, trước mạt thế nơi này không có ai tới, sau mạt thế thì phần lớn thực vật cũng đã biến dị nên đã dẫn tới việc nơi này còn đáng sợ hơn cả ở trong thành phố, căn bản không ai dám tới.
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng không có khả năng này nhưng mà không phải có Diệp Thần sao, nếu như thật sự không được thì anh vẫn có thể mang cô chạy trốn được.
Khu rừng này bây giờ là một địa phương cực kỳ thú vị, phần lớn thực vật đều là dị thực, bởi vì không có nhân loại đi đến đây cho nên bọn chúng cũng chỉ thể dựa vào mấy con dị thú ở trong núi này để làm cho chắc cái bụng, điều này cũng đã tạo thành việc dị thú khó có thể sinh tồn.
Nhưng không có gì tuyệt đối cả, chỉ cần dị thú mà đủ mạnh thì những dị thực kia cũng sẽ trở thành đồ ăn hoặc là nô lệ của chúng. Khác với chế độ ăn chay ở trước mạt thế, trong cơ thể dị thực bây giờ chứa đựng năng lực cực kỳ phong phú, ăn một miếng thôi cũng có thể nhận được không ít thứ.
Tất nhiên… dị thú ăn thịt thì vẫn phải ăn thịt, kẻ nào mạnh thì kẻ đó là kẻ săn mồi, kẻ yếu thì chỉ có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Ba năm ở mạt thế nơi này đã đạt được cân bằng, nếu như trong thời gian dài mà không đụng phải dị thú thì chứng tỏ rằng phụ cận nơi này rất có khả năng là có một dị thực cường đại.
Nhưng dị thực không phải mục đích chuyến đi này của Sở Du Ninh, dị thú mới đúng.
Ỷ vào có việc có Diệp Thần ở bên cạnh Sở Du Ninh khá kiêu ngạo, tìm một nơi tương đối trống trải trực tiếp sử dụng dị năng khống chế dị thú kêu gọi.
Tiếng kêu réo rắt tươi đẹp xuyên qua những tán cây dày đặc vang vọng khắp cả khu rừng… những con chim tước gần đó đầu tiên là bị giật mình bay vọt lên
không trung bay lượn một vòng, sau đó lại bay trở về, chúng nó bay xung quanh Sở Du Ninh giống như đang quan sát, một lát sau một con chim nhỏ ngoan ngoãn dừng ở bả vai Sở Du Ninh.
Một màn này giống như mở màn, trong rừng có những động vật kỳ quái chui ra, những con vật này rất thú vị, có con sóc đột biến trông như con hổ, còn có một con thỏ biến dị còn nhỏ hơn cả con chuột nhưng động tác thì lại cực kỳ nhanh, mỗi khi di chuyển thì cũng chỉ để lại một bóng ảnh màu trắng, nếu như muốn bắt được nó cũng sẽ phải tốn công rất nhiều.
Nhưng mà… đám động vật nhỏ đều ngoan ngoãn vây quanh ở bên người Sở Du Ninh, tò mò nhìn cô.
Đám động vật này thú vị, nhưng mà… cái Sở Du Ninh muốn không phải là cái này, cô cần có trợ thủ có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Bỗng nhiên… động vật nhỏ bên người bị kinh sợ, toàn bộ lập tức vội vàng trốn ra phía sau Sở Du Ninh, Sở Du Ninh cũng cảm nhận được một hơi thở cường đại, cô ngẩng đầu nhìn theo phương hướng kia.
Qua thật lâu, một con mèo đen duyên dáng bước ra khỏi bụi cây. Mèo đen không lớn, cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, trên trán còn có một viên thú hạch hình thoi màu lam, nhìn qua rất xinh đẹp. Nhưng người và thú ở đây lại không dám khinh thường nó…
Diệp Thần cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhìn mèo đen một cái, sau đó cảnh giác kéo Sở Du Ninh ra phía sau.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Thần là biết con mèo đen này là một đại lão mà cô không thể chọc nổi, Sở Du Ninh không tham lam muốn chiếm hữu, cũng không cảm thấy vừa ra tay đã bị chết non có gì đáng tiếc cả, sau này sẽ còn có cơ hội.
Sở Du Ninh nắm lấy Diệp Thần ý bảo hai người rời khỏi đây trước, nhưng chưa chờ Diệp Thần đồng ý thì con mèo đen đột nhiên cúi người xuống làm ra động tác sắp tấn công.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, thứ này cũng coi như hiếm thấy nhưng mà chỉ sợ năng lực hiện tại của Sở Du Ninh không khống chế được nó, nếu như không cẩn thận một chút thôi mà bị nó cào thương thì không tốt.
Một khi đã như vậy… trong mắt Diệp Thần toát ra một tia đáng tiếc, thôi thì giết đi.
Ngay khi sát ý nổi lên ở trong lòng Diệp Thần thì con mèo đen đột nhiên dựng lông, sau đó ghé vào trên mặt đất, hai chân trước còn móng vuốt lại đang ôm đầu, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương nhìn Sở Du Ninh.
Tốc độ trở mặt của con mèo này còn nhanh hơn cả đàn bà…