Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 395




Sau đó Thượng Vân Tiêu liền ngồi luôn bên cạnh Sở Du Ninh, bởi vì Sở Du Ninh không thích đàn ông dính người cho nên cậu ta cũng rất thức thời không uốn éo thường xuyên ở trước mặt cô. Nhưng còn Cao Dương…

Nhìn xiên thịt trước mặt, Sở Du Ninh không thể nhịn được nữa nhìn về phía Cao Dương: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”

“Vẫn chưa rõ ràng sao? Lão tử không vui!” Cao Dương âm dương quái khi liếc mắt nhìn Thượng Vân Tiêu một cái, Thượng Vân Tiêu lại rất ngoan ngoãn trả lại cho hắn một nụ cười ấm áp, làm Cao Dương tức giận tới mức gân xanh trên trán giật giật.

“Anh không vui thì về đi, ai giữ anh đâu!” Sở Du Ninh tà tà liếc mắt nhìn Cao Dương một cái, nếu như hắn thích dùng thái độ nam sủng này thì cô cũng rất có trách nhiệm nói cho hắn, hắn có thể bỏ của chạy lấy người nha! “Anh đi rồi thì để lại vị trí này cho tên ẻo lả này à? Mơ đi! Côn th*t của hắn có to như của anh không? Sức chịu đựng có dài được như anh không? Có đa dạng được như anh không?” Cao Dương cũng không cố ý hạ giọng, cho dù có âm nhạc che lấp rồi thì mọi người vẫn nghe rõ ràng không sót một chữ.

Cái tên này… khi mà không biết xấu hổ lên đúng thật là không có điểm mấu chốt mà… Khi Sở Du Ninh muốn mắng hắn thì Cao Dương lại nói thêm câu nữa: “Huống chi, phía sau lưng anh còn mang theo toàn bộ căn cứ Cao Dương làm của hồi môn, thằng nhóc này có thể so được với anh sao?” Nói xong Cao Dương lại đột nhiên tỏ vẻ đáng thương, gương mặt bướng bỉnh thô bạo lại treo cái biểu tình này… thật sự tương phản rất mạnh, có chút đáng yêu.

“Anh mang theo bảy phần vật tư tới đây đó… em lạnh nhạt với anh như vậy sao?”

Ánh mắt Sở Du Ninh tỏ vẻ kinh ngạc, thế mà hắn lại mang bảy phần vật tư tới đây?

Sở Du Ninh đang nắm trong tay vật tư khổng lồ của thành phố D cho nên cũng không hiếm lạ ba phần vật tư kia, nhưng mà… đầu năm này làm gì có ai ngại vật tư nhiều đâu…

Nhưng khác với cô tài đại khí thô, Cao Dương thế mà lại chịu đưa nhiều hơn ba phần vật tư… thành ý như này làm gì có ai lại không rung động cơ chứ. Quả

nhiên, sắc mặt Sở Du Ninh dịu dàng hơn không ít, đến cả giọng cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Tại sao anh lại bỏ được mà đưa tới đây nhiều như vậy?”

Thấy thái độ của Sở Du Ninh có sự thay đổi Cao Dương liền vui vẻ: “Của anh chính là của em, nếu như không phải là còn phải giữ lại một chút để bên đó phát triển thì anh còn muốn đưa hết tới đây.” Nói rồi Cao Dương lại dán lên nhưng mà lần này Sở Du Ninh lại không còn vẻ kháng cự ghét bỏ như trước nữa.

Sở Du Ninh cực kỳ am hiểu nguyên tắc khi tới thời điểm thích hợp thì phải cho đàn ông một chút ngon ngọt, đặc biệt là một người đàn ông có thái độ tốt như này, cho nên mới ngầm đồng ý sự thân thiết của Cao Dương.

Cao Dương cười haha và ôm bả vai Sở Du Ninh, cảm giác này đã lâu không có làm Cao Dương hoảng hốt trong nháy mắt. Nhưng rất nhanh hắn đã hồi phục tinh thần: “Nam sủng như anh có phải là rất có thành ý không? Về sau nếu muốn trở thành nam sủng của em thì phải lấy anh làm tiêu chuẩn!”

Anh cho là ai cũng giống như anh không có tiền đồ muốn thành nam sủng của người khác à? Sở Du Ninh mím môi, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Triệu Tiêm Tiêm chỉ vào Cao Dương cười nhạo một tiếng: “Các người xem, bộ dáng kia của hắn là bộ dáng của nam sủng à?”

Dù sao thì vẫn là thủ lĩnh của một căn cứ cho nên khí thế trên người Cao Dương cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, ngoài miệng hắn nói là nam sủng nhưng mà cố tình nhìn bộ dáng hắn ngồi ở đó ôm bả vai của Sở Du Ninh lại giống như là quốc vương đang ôm Vương phi yêu quý của mình vậy.

Hơn nữa… mặc dù miệng hắn nói hắn là nam sủng nhưng mà làm gì có ai thật sự dám đối xử với hắn như nam sủng? Hắn chính là thủ lĩnh của căn cứ Cao Dương, một tay nắm giữ kho vũ khí tiên tiến nhất của Hoa Hạ.

Trịnh Phàn đột nhiên cười nói với Triệu Tiêm Tiêm: “Nam sủng mà cô sở hữu có thêm nữa thì cũng không thể so sánh được với Cao thủ lĩnh đâu, vòng này cô thua rồi…”

Triệu Tiêm Tiêm trợn trắng mắt: “Cứ làm như lão nương từng thắng rồi ấy, cô nhìn một đám này xem, đôi mắt có khác gì mọc luôn ở trên người tiểu yêu tinh này đâu.” So không được, so không được, trên đời này ai mà so sánh với yêu tinh này thì chính là đầu óc có bệnh.