Cố Đông cũng phải thừa nhận, gặp phải nhóm người như Trần Dật này, biện pháp của Sở Du Ninh chính là cách đơn giản và hữu hiệu nhất, nếu như người đối mặt với bọn họ là Tưởng Thanh Vũ thì cho dù là vì thanh danh thì anh ấy cũng không thể làm quá phận.
Thấy lão tiến sĩ kia còn muốn nói thêm gì đó vẻ mặt Sở Du Ninh không kiên nhẫn: “Thôi đi, thôi đi… Mau đóng cái miệng ông lại đi! Lại còn làm dáng vẻ như là chí công vô tư lắm ấy, thế mà đến bây giờ cũng vẫn chưa chịu nói ra mục đích đến Hoa Hạ, tôi CMN còn nghĩ các người là gián điệp đấy!” Nói rồi tầm mắt cô rơi xuống trên người Trần Dật: “Cẩu Hán gian!”
Trần Dật đã nổi lên sát tâm đối với Sở Du Ninh nhưng bây giờ cô ta không thể xuống tay, nếu như Sở Du Ninh chết vào lúc này thì khẳng định Tưởng Thanh
Vũ sẽ sinh ra hiểu lầm với ả, cho nên… trước khi giết Sở Du Ninh ả cần phải làm cho Tưởng Thanh Vũ nhìn thấy được bộ mặt thật của Sở Du Ninh.
Nhưng Sở Du Ninh này thật sự đáng giận, năm lần bảy lượt đều gây phiền phức cho ả!
Trần Dật mím chặt môi, ánh mắt thất vọng dừng ở trên người Cố Đông: “Cố Đông, loại phụ nữ như này mà cậu cũng nhìn trúng, thật đúng là làm tôi thất vọng rồi!”
Sở Du Ninh nghe thấy Trần Dật nói liền nhướng mày, cho đến bây giờ ả vẫn chưa hiểu rõ được tình huống hôm nay sao, vẫn còn lấy thân phận Dật tỷ tự cho mình là đúng sao? Ả đàn bà này thật sự có não không vậy?
Cố Đông lại chỉ thờ ơ nhìn về phía Trần Dật: “Tôi cảm thấy Ninh Ninh nói cũng không sai, nếu không… Dật tỷ chị giải thích một chút mục đích bọn họ đến Hoa Hạ có được không? Nếu như thật là vì tốt cho Hoa Hạ thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”
Trần Dật cau mày, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc, chờ thời cơ thích hợp thì tất nhiên tôi sẽ nói cho các người!”
“Xì!” Sở Du Ninh đúng lúc cười nhạo một tiếng, cái gì gọi là thời cơ thích hợp? Còn không phải là đợi đám lão già ngoại quốc này tìm được cái quan tài kia lấy hết toàn bộ tin tức hữu dụng, rồi nói cho bọn họ mấy điểm râu ria không liên quan đúng không. Sở Du Ninh nói Trần Dật là cẩu Hán gian thật đúng là không oan uổng ả đâu.
Cuối cùng… Sở Du Ninh lấy lý do là Trần Dật đắc tội cô làm cô không vui cho nên từ chối không bán cho bọn họ. Đúng vậy, có đưa tiền lão nương cũng không bán cho các người!
Cô hừ lạnh một tiếng với Trần Dật rồi cao ngạo lắc eo thon rời đi cũng không quay đầu lại.
Cố Đông nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Du Ninh sau đó nhướng mày nhìn về phía Trần Dật: “Các vị thứ lỗi, tính tình Ninh Ninh không tốt lắm, nếu không thì…” Nói rồi anh nhìn về phía Trần Dật: “Dật tỷ, chị xin lỗi cô ấy?”
Trần Dật đột nhiên nhìn về phía Cố Đông, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, anh dám bảo ả đi xin lỗi con tiểu tiện nhân kia!
Thấy Trần Dật như thế Cố Đông nhìn về phía lão tiến sĩ thở dài: “Ngài xem…”
Sở Du Ninh không cho bọn họ xem tài liệu bọn họ cũng không lo lắng, lão tiến sĩ tin tưởng với bản lĩnh của hắn chỉ cần có thể lấy được chút dược gia cố là có thể phân tích được thành phần bên trong.
Nhưng… hắn cũng không dám bảo Trần Dật đi xin lỗi Sở Du Ninh, dù sao thì bọn họ vẫn cần dựa vào Trần Dật để giúp bọn họ bôn tẩu khắp nơi. Chọc giận
Trần Dật thì bọn họ cũng không được miếng tốt nào, dù sao bọn họ cũng có thể thông qua con đường khác để lấy được dược gia cố, cũng không nên vội vàng.
Lão tiến sĩ nghĩ tới tiến sĩ K, sở dĩ lão đến Tiêu Hồn Động chính là vì phát hiện tiến sĩ K có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học không tồi, so với việc mua dược gia cố thì lão càng muốn gặp vị tiến sĩ K này.
Nhưng nghe nói tiến sĩ K thần long thấy đầu không thấy đuôi, người biết tung tích của hắn cũng không nhiều chỉ có mấy người mà thôi, muốn gặp hắn hoàn toàn không dễ dàng.
Cuối cùng lão tiến sĩ cũng không nói gì hết mang theo đám người Trần Dật rời đi.
Sở Du Ninh cảm thấy nên tiên hạ thủ vi cường, có lẽ cô nên đưa theo K đến đó nhìn một cái, dù sao thì cô với Thẩm Hạo Nam cũng đã làm t.ình ở đấy cho nên bên trong có lẽ cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là… rốt cuộc cái xác khô trong quan tài kia là cái gì, vì sao lại có thể cử động.