Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 373




Từ thủ đô đến căn cứ Tự Do đại khái mất khoảng chín tiếng lái xe, sau mạt thế không có đường cao tốc, lượng xe cộ cũng không lớn, có thể rút ngắn xuống còn bảy tám tiếng đồng hồ, nhưng đối Diệp Thần mà nói, nhiều lắm cũng chỉ hơn mười phút.

Hơn nữa căn cứ Tự Do vẫn còn đang có mấy đội kiến trúc cho nên chưa đợi những người khác xuất phát thì căn cứ Tự Do đã bắt đầu khởi công nghiên cứu địa hình theo bản vẽ.

Sở Du Ninh rời khỏi căn cứ Tự Do còn chưa đến một tháng nhưng quá trình xây dựng căn cứ Tự Do trên cơ bản đã hoàn thành không sai biệt lắm, thời điểm cô trở lại căn cứ Tự Do, Triệu Tiêm Tiêm còn đang ở trong nhà ve vãn đám nam sủng, Ngụy Tử Hân thì đang ở phủ thành chủ xử lý công chuyện, còn K thì đang vùi đầu trong viện nghiên cứu ở trong một cái trường học.

Sau khi căn cứ Tự Do đã xây dựng xong thì vẫn chưa có chiêu mộ dân cư từ bên ngoài, thành phố to như vậy cực kỳ yên tĩnh, đến cả một con chuột cũng không có. Ngụy Tử Hân là người đầu tiên nhìn thấy Sở Du Ninh, cô ấy nhìn chằm chằm Sở Du Ninh nhìn một lát, ánh mắt rất bình tĩnh: “Chuyện bên thủ đô sao rồi?”

Sở Du Ninh cười cười, đặt bản kế hoạch nhiệm vụ của căn cứ Tự Do lên bàn Ngụy Tử Hân: “Rất thuận lợi!”

Ngụy Tử Hân cười cũng không nói nhiều, cầm bản kế hoạch lên nhìn: “Bọn chị cũng đã đoán được bước đầu tiên sẽ phải tạo tường vây cho nên cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ bản vẽ của em thôi.”

“Em nghe nói K đã nghiên cứu ra một loại vật chất hóa học có thể giúp đồ mà đội kiến trúc tạo ra càng thêm kiên cố đúng không?” Tâm tình Sở Du Ninh sung sướng hỏi, dù sao thì cũng vui sướng phủi tay cho chưởng quầy, cho nên lúc tới nhìn thấy căn cứ Tự Do xây dựng còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của cô thì sao Sở Du Ninh có thể không vui cho được.

“Nói chính xác thì có thể tăng gấp đôi tính kiên cố của tài liệu kiến trúc, thậm chí còn nhiều hơn. Nói cách khác, kim loại cấp 5 ít nhất có thể đạt được hiệu quả của cấp 7.”

“Thứ đó có dễ lấy không?” Sở Du có chút kích động hỏi.

“Cũng không khó lắm, nó được tạo ra bởi hỗn hợp của một loại hải thú thường gặp và một số khoáng chất.” Ngụy Tử Hân thấy mắt Sở Du Ninh tỏa sáng, cơ thể vẫn luôn căng chặt thoáng thả lỏng hơn một ít, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Sở Du Ninh nhướng mày: “Có cần giữ bí mật công thức không?”

Ngụy Tử Hân liếc Diệp Thần một cái: “Trước mắt chỉ có tiến sĩ K cùng ba người chúng ta biết, nhưng cụ thể cần hải thú nào và loại khoáng chất gì và công thức hợp thành thì chỉ có một mình tiến sĩ K biết.”

Cuối cùng Sở Du Ninh cũng vừa lòng cười: “Rất tốt.” Cô cảm thấy có lẽ cần phải khen thưởng đại công thần K một chút.

Sở Du Ninh cũng không nghĩ rằng mị lực của mình có thể giữ chân một người cả đời cho nên khi sự hấp dẫn còn có tác dụng thì nên tận dụng nhiều một bút.

Đem chuyện tạo tường vây cho Ngụy Tử Hân, Sở Du Ninh đi tới phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm nằm trong học viện khoa học kỹ thuật, đại khái do d*m uy của tiến sĩ K cho nên học viện khoa học kỹ thuật ở ngay khu trung tâm học thức.

Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Du Ninh tới cái phòng thí nghiệm mới này, bởi vì lúc cô đi thì nơi này vẫn còn chưa xây dựng xong, khi Sở Du Ninh đi thang máy

xuống dưới lô cốt ngầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật thì K đã đứng sắn ở cửa chờ cô.

Gương mặt K vẫn không biểu tình như cũ nhưng ánh mắt nhìn Sở Du Ninh có cái gì đó không nói rõ được. Sở Du Ninh cũng không có tâm tư nghiên cứu rốt cuộc bên trong ánh mắt đó có cái gì cũng chẳng màng tới khuôn mặt lạnh lẽo của K mà phi thẳng vào trong ngực hắn.

Theo bản năng K vòng tay ôm chặt cô trong ngực.

Sở Du Ninh cũng không nói lời nào mà trực tiếp ngẩng đầu hôn lên đôi môi kiên nghị của hắn, K hơi sửng sốt sau đó thở dài trong lòng một tiếng rồi siết chặt hai tay, làm nụ hôn này càng thêm sâu.

Sở Du Ninh cho rằng K sẽ làm t.ình với cô nhưng mà hắn không, một nụ hôn là đủ rồi, hắn nhanh nhẹn kéo cô vào phòng thí nghiệm, đưa cho cô mấy cái biểu đồ dị năng kỳ quái.

“Đây là…” Sở Du Ninh nghi hoặc nhướng mày.

“Biểu đồ của dị năng không gian!” K nói một câu đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ: “Bây giờ học nó luôn đi!”