Cô vừa nói như vậy, tất cả mọi người liền nhìn về phía cô: “Trước đây em kháng cự như thế không phải là vì em trinh liệt, thật ra, đối với em mà nói đã
không còn chút thanh danh gì nữa rồi, em chỉ là… không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp.”
Sở Du Ninh hơi thở dài một tiếng: “Những người đàn ông bên cạnh em có thể không phải là do em mong muốn, nhưng mà… cũng không phải em không cần là có thể không cần, một khắc em muốn làm Sở gia có một chỗ đứng ở thủ đô thì đã chú định rằng cả đời này em cũng không thể chủ động đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, chị cảm thấy… em như vậy là thích hợp với anh rể sao?”
Sở Du Ninh vừa nói như thì Thẩm Hạo Nguyệt và Tưởng Thanh Vũ mới nghĩ tới tình cảnh của cô, rất nhiều người đều nói Sở Du Ninh có dã tâm, nhưng… nghĩ lại tất cả những chuyện cô đã phải trải qua, dã tâm này chẳng phải là bị ép buộc phải có sao.
So với sự lý giải trong lòng Thẩm Hạo Nguyệt và Tưởng Thanh Vũ thì Thẩm Hạo Nam lại đỏ bừng đôi mắt, hắn nhớ tới lần đầu tiên của hai người, là do hắn… là hung thủ đã ép cô bước lên con đường không thể quay đầu lại này. Sở Du Ninh hít vào một hơi thật sâu, cố nén những giọt nước mắt ngược lại vào trong mắt: “Cứ như thế đi, coi như… tất cả chưa từng xảy ra.” Nói rồi cô theo bản năng nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ, lại vội vàng dời tầm mắt đi. Diễn hoàn chỉnh xuất sắc vai diễn một người phụ nữ phong trần hãm thân sâu vào trong vũng bùn không dám nhìn thứ tốt đẹp nhất.
Đúng vậy, dựa theo tình huống của Sở Du Ninh và Tưởng Thanh Vũ mà nói thì hai người không phải chính là người trên trời người ở dưới đất sao, một người có thể xác tinh thần sạch sẽ tràn đầy chính khí, một người chỉ là bè lũ xu nịnh dính đầy bùn đất.
Trong miệng Sở Du Ninh nói chưa xảy ra chuyện gì nhưng lại tự phát giác ra được là mình không xứng, cẩn thận che giấu hy vọng xa vời.
Trong lòng Tưởng Thanh Vũ bị shock, theo bản năng anh đi tới bắt lấy tay Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh sửng sốt, đôi mắt hồng hồng muốn rút tay ra, cũng không chịu nhìn Tưởng Thanh Vũ, Tưởng Thanh Vũ mím chặt môi, dùng tay bế ngang Sở Du Ninh lên rồi bước về phía trong phòng.
Sở Du Ninh bị Tưởng Thanh Vũ ném lên giường, sau đó anh đè xuống, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô. Nụ hôn này của Tưởng Thanh Vũ khác hẳn với những nụ hôn lúc trước, giống như muốn phát t.iết tất cả suy nghĩ trong lòng, mãi cho đến khi hai người hôn tới mức sắp tắt thở mới tách ra.
Hô hấp của Tưởng Thanh Vũ rất không ổn định, hô hấp nóng bỏng phun ở trên môi của Sở Du Ninh, trán anh chống lên trán của cô, anh không phải là một người biết nói những lời âu yếm cũng chẳng biết nên nói cái gì, im lặng rất lâu mới nghẹn ra được một câu: “Anh không cho phép coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng không phải muốn xem như không xảy ra chuyện gì, cô đâu phải đồ ngốc, đâu thể vô ích để tên này bạch bạch làm lâu như thế.
Nhưng chỉ khi cô nói như vậy mới có thể thỏa mãn mong muốn để Tưởng Thanh Vũ trở thành tình nhân của cô được.
Làm gì có gì hiệu quả hơn là việc chính miệng Tưởng Thanh Vũ nói ra đâu?
Mắt Sở Du Ninh đỏ ửng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, nhưng mà… khóe miệng lại từ từ cong lên lộ ra một nụ cười, giọng cô có chút nghẹn ngào, nói chuyện cũng có chút khó khăn, nhưng mà… vẫn là có sự rõ ràng thậm chí còn mang theo giọng mũi mà nói một từ: “Được…”
Tưởng Thanh Vũ cũng cười, cúi người ôm lấy Sở Du Ninh. Không phải cô chưa từng thấy anh cười, giống như lúc họp hay đàm phán thì anh cũng đều sẽ cười nhẹ tao nhã, nhưng mà… nụ cười này của anh thì không giống như vậy, rất ấm áp…
Mãi cho đến giờ phút này Sở Du Ninh mới được coi như đã hoàn toàn giải quyết êm xuôi chuyện này, nói thật, đối với cô cũng không khó, nhưng lại cũng… không dễ dàng như vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bị lật thuyền trong mương.
Khi Tưởng Thanh Vũ ôm Sở Du Ninh về phòng Thẩm Hạo Nam theo bản năng muốn tới ngăn cản nhưng lại bị Thẩm Hạo Nguyệt chặn lại, chờ đến khi hai người vào nhà thì Thẩm Hạo Nguyệt lạnh lùng nhìn Thẩm Hạo Nam một cái, sau đó: “Bốp!” một cái tát trên mặt của Thẩm Hạo Nam.