Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 367




Sở Du Ninh quay đầu nhìn Tưởng Thanh Vũ, đôi mắt ngập nước mang theo một chút ngượng ngùng cầu xin: “Anh rể… nơi này của Ninh Ninh ngứa quá, anh giúp em gãi một chút được không”

Sở Du Ninh ngoan ngoãn như này đã làm trái tim Tưởng Thanh Vũ mềm nhũn, hắn cúi người xuống áp lên lưng Sở Du Ninh, đôi tay nắm lấy đôi vú lớn của cô: “Được…” anh dịu dàng đáp lại, sau đó đột nhiên chọc vào.

Nói thật, là đàn ông thì ai cũng có một mặt vội vàng, nói gì tới lão xử nam 35 năm, hơn nữa trước đó mỗi ngày gần như tối nào cũng mơ thấy Sở Du Ninh, sâu trong nội tâm Tưởng Thanh Vũ không phải không cảm thấy bức bối, chỉ là không muốn làm Sở Du Ninh sợ hãi và bị thương cho nên mới áp chế dục vọng của bản thân.

Hiện giờ hai người đã lăn lộn cả một đêm, khắc sâu làm Tưởng Thanh Vũ ý thức được cơ thể của Sở Du Ninh không giống như Thẩm Hạo Nguyệt, cô có thể thừa nhận được anh, thậm chí còn nhiều hơn cả sự tưởng tượng của anh.

Nghĩ tới đây Tưởng Thanh Vũ hưng phấn, anh cảm giác trái tim và cơ thể đều bị tiểu yêu tinh dưới thân này quấy rối, anh muốn… muốn được nhiều hơn, thậm chí là… toàn bộ cô…

Quá mức phấn khích cho nên Tưởng Thanh Vũ không hề thu liễm nữa, anh va chạm hết sức, thọc vào rút ra, cống hiến toàn bộ sự nhiệt tình của mình.

Sở Du Ninh đè mạnh ngực của Tưởng Thanh Vũ, dùng đường cong duyên dáng nơi lưng của cô cảm nhận bộ ngực cường tráng mạnh mẽ của anh, cơ thể hai người đều thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi ướt át này đã làm Tưởng Thanh Vũ mỗi một lần thọc vào rút ra đều trở nên khó khăn hơn rất nhiều, chỉ cần không giữ chắc thì Sở Du Ninh sẽ bị đâm bay ra ngoài.

Mỗi lần như thế Tưởng Thanh Vũ đều phải nhanh tay lẹ mắt kéo cô trở về, lại dùng sức ấn côn th*t dưới thân, đồng thời lúc đó anh cũng đẩy lên một cách mãnh liệt, động tác quá mạnh đã làm da thịt tiếp xúc với nhau tạo ra tiếng: “Bạch bạch!” vang lớn, âm thanh d*m mỹ này lẫn với tiếng thở dốc thô nặng của Tưởng Thanh Vũ và tiếng rên rỉ không thể kiềm chế của Sở Du Ninh khiến người ta nghe thấy không thể không mặt đỏ chân rung.

Đúng vậy, âm thanh giao hợp kịch liệt của hai người đã vang lên cả bên ngoài căn phòng.

Mắt Thẩm Hạo Nam đỏ bừng, nhưng hắn cũng không dám vọt vào bởi vì Thẩm Hạo Nguyệt lại đang cầm dao găm kề vào cổ của mình, chỉ cần hắn dám vào thì cô ta dám cắt cổ của mình.

“Thẩm Hạo Nguyệt…” Thẩm Hạo Nam đỏ mắt cắn răng: “Sao chị có thể nhẫn tâm như vậy!”

Vẻ mặt Thẩm Hạo Nguyệt bình tĩnh: “Hạo Nam… đây là do chúng ta nợ anh ấy.”

“Nhưng Ninh Ninh không nợ anh ấy!” Thẩm Hạo Nam rống giận.

Thẩm Hạo Nguyệt hơi mím môi: “Không có Thanh Vũ cũng có người khác, chẳng phải em cũng không thèm để ý sao.” Sở Du Ninh có nhiều đàn ông như vậy sao không thể cho Tưởng Thanh Vũ một cơ hội.

“Đó là khác nhau!” Mắt Thẩm Hạo Nam ướt: “Đó là khác nhau!” Hắn yêu quý chị như vậy, tôn trọng anh rể như vậy, sao bọn họ lại có thể…

“Không được trách hay oán Thanh Vũ, đây đều là do chị gài bẫy, nếu như em muốn hận thì hận chị đi.” Thẩm Hạo Nguyệt không hối hận, cũng không ghen ghét, cô ta yêu Tưởng Thanh Vũ, cũng rất thích Sở Du Ninh, hai người bọn họ ở bên nhau mà nói chính là kết quả hoàn mỹ nhất đối với cô ta, không thể để tiện nghi cho con ả Trần Dật trong ngoài không đồng nhất kia.

Cuối cùng Sở Du Ninh cũng biết, làm t.ình với một người đàn ông có dị năng hệ chữa trị bi thương tới mức nào, chỉ cần anh ấy không muốn dừng lại vậy thì chính là làm không ngừng nghỉ. Kể cả thân thể của cô không chịu nổi nữa thì anh cũng có thể chữa trị cho cô xong rồi tiếp tục, hơn nữa… từ sau khi Tưởng Thanh Vũ biết cơ thể của cô có thể thừa nhận được sự sủng ái của anh thì Tưởng Thanh Vũ hoàn toàn buông thả bản thân mình.

Bọn họ làm bao lâu Sở Du Ninh căn bản không biết, cảm giác thời gian như đã dừng lại, cũng chẳng ai tới nhắc nhở một chút, nhưng mà làm cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là không phải Tưởng Thanh Vũ rất bận sao? Vì sao không tốc chiến tốc thắng? Cho nên mới nói… lão xử nam ba mươi mấy thật sự không thể chọc vào.