Sở Du Ninh biết như này là đủ rồi, một khi được người đàn ông này bảo vệ dưới cánh chim thì chỉ cần không làm ra chuyện quá phận thì hẳn sẽ mãi luôn nhân nhượng cô.
Nụ hôn của Tưởng Thanh Vũ dừng ở trên xương quai xanh của Sở Du Ninh, giống như đang chờ đợi phản ứng của Sở Du Ninh, nhưng nếu đã quyết định thì
cô phản ứng như nào cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục đi xuống, nhưng mà… hắn không muốn làm cô quá mức chống cự.
Sở Du Ninh trừng mắt nhìn nóc nhà, nhìn một hồi lâu rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tưởng Thanh Vũ biết, đây là sự ngầm đồng ý của cô.
Mãi cho đến giờ khắc này Tưởng Thanh Vũ mới dám đem sự chú ý đặt trên cơ thể của cô.
Sở Du Ninh mặc bộ nội y gợi cảm ren màu trắng, so với phần lớn những bộ nội y tình thú khác thì bộ này cũng không quá mức hở hang, ngược lại còn có cảm giác đơn thuần, trong sự đơn thuần ấy còn lộ ra sự quyến rũ. Không thể không nói Thẩm Hạo Nguyệt vẫn rất hiểu sở thích của hắn.
Tưởng Thanh Vũ không kìm nổi mà nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, trong sự thành thục ổn trọng lại lộ ra một chút dục vọng đè nén khó lòng giải thích. Tầm mắt của hắn chậm rãi dừng ở trước ngực của Sở Du Ninh, một đôi vú trắng nõn đầy đặn được bao bọc dưới lớp ren, theo động tác của hai người mà lắc lư nhè nhẹ.
Lớp ren có vẻ có chút thô ráp cho nên đã làm đầu v* phấn nộn của Sở Du Ninh bất mãn dựng thẳng đứng. Tưởng Thanh Vũ nhịn không được đưa tay nắm lấy, đầu tiên là hắn nhẹ nhàng bóp bóp, thử thăm dò như có như không, thịt vú dưới ngón tay vừa mềm vừa co giãn, đầu v* trong lòng bàn tay lại giống như một cô gái nhỏ bướng bỉnh quật cường dựng thẳng. Giống như… tính cách biệt nữu* của Sở Du Ninh.
(* có lẽ là kiểu của con gái “nói có là không nói không là có”)
Nghĩ đến đây, Tưởng Thanh Vũ nhịn không được mà bật cười, bàn tay rơi xuống nhẹ nhàng xoa bóp nhiều hơn, sự thỏa mãn… sự thỏa mãn không thể miêu tả tràn đầy đáy lòng thoáng trấn áp hạ thể sắp nổ mạnh của hắn, nhưng dù cực kỳ khó chịu thì Tưởng Thanh Vũ cũng không muốn quá mức vội vàng, hắn không muốn dọa tới cô…
“Anh… ăn… nó…” Tưởng Thanh Vũ có thể nhịn nhưng mà Sở Du Ninh lại nhịn không nổi, vốn dĩ cô là người không bao giờ để mình phải chịu ủy khuất, cô đã trúng thúc tình hương, cho dù hiệu quả không mạnh bằng Tưởng Thanh Vũ thì đã đủ làm cô khổ sở rồi, Sở Du Ninh khó nhịn mà ưỡn ưỡn ngực, đưa núm v* đến bên miệng Tưởng Thanh Vũ. Tưởng Thanh Vũ khựng lại, Sở Du Ninh cũng phản ứng được mình đang làm cái gì, cô xấu hổ trốn về phía sau, nhưng Tưởng Thanh Vũ lại đưa tay ra phía sau lưng cô nhấc cơ thể cô về phía trước, ngậm lấy đầu v* nhỏ đang cáu kỉnh kia.
Xúc cảm khác nhau làm Tưởng Thanh Vũ có chút kích động, hẳn không kìm chế được mà bắt đầu liếm mút. “A…” Cuối cùng dục vọng của Sở Du Ninh đã được thỏa mãn, đôi mắt cô ướt át và rên rỉ thành tiếng, theo bản năng mà nắm chặt cánh tay của Tưởng Thanh Vũ, đồng thời cũng khó nhịn mà kẹp chặt giữa hai chân, cọ xát với biên độ nhỏ.
Tưởng Thanh Vũ ăn ngực của Sở Du Ninh một lát đã bị động tác giữa hai chân cô hấp dẫn sự chú ý. Hạ thân Sở Du Ninh là một chiếc váy ren trong suốt chẳng có tác dụng che đậy gì, quần lót chữ T ở bên trong theo động tác của Sở Du Ninh đã bị chìm vào tiểu huy*t, tiểu huy*t vốn đã khá bại lộ nay càng thêm lộ ra ẩn dưới cái váy trong suốt.
Ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên chợt lóe, hắn cảm nhận được toàn bộ máu trong cơ thể vọt xuống côn th*t ở dưới thân. Côn th*t vốn đã vô cùng căng cứng nay lại càng lớn thêm một vòng.
Tưởng Thanh Vũ đưa tay luồn dưới nách Sở Du Ninh, dùng chút sức đã nhấc được cô lên, tiểu huy*t ướt át tới nỗi chật vật cứ như vậy mà thẳng thừng đập vào trong mắt của hắn.