Trong lòng Tưởng Thanh Vũ dâng lên một loại dự cảm xấu, đột nhiên nắm chặt nắm tay. Hắn vội vàng định dùng một quyền để phá cửa, nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Thẩm Hạo Nguyệt: “Thanh Vũ… đừng kháng cự, anh đã trúng thúc tình hương của em rồi, kể cả có chạy ra ngoài được thì cũng sẽ mất hết lý trí mà không buông tha cho bất kỳ một người phụ nữ nào mà anh đụng phải…”
Thật tàn nhẫn… Sở Du Ninh nằm ở trên giường lắc đầu, đối với người mình yêu mà cũng có thể xuống tay tàn nhẫn tới mức này, tiền đồ tương lai của Thẩm Hạo Nguyệt đúng là vô lượng.
“Hơn nữa… Ninh Ninh cũng trúng thúc tình hương, hiện giờ Hạo Nam không ở đây anh định tìm ai giải độc cho cô ấy? Tùy tiện một tên đàn ông nào đó ở trên đường sao?”
“Thẩm Hạo Nguyệt!” Tưởng Thanh Vũ nổi giận, đôi mắt hắn đỏ bừng, cơ thể càng ngày càng khó khống chế, nhưng mà cố tình các giác quan lại vô cùng nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nhất cử nhất động của Sở Du Ninh.
Cô giống như cũng rất dày vò, cũng nhịn không nổi mà vặn vẹo ở trên giường, nhưng mà cô cắn chặt môi, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
“Thanh Vũ… em biết anh sẽ oán giận em, cho dù chuyện này xong rồi anh muốn giết em em cũng sẽ không có hai lời, chỉ hy vọng anh có thể giúp em chăm sóc Hạo Nam và Ninh Ninh thật tốt.”
Đúng lúc này, ngoài cửa lớn vang lên âm thanh của Trần Dật, không chỉ có một mình Trần Dật mà còn có cả Tư Đế Văn, Thẩm Hạo Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Thanh Vũ, là Trần Dật và Tư Đế Văn… Nếu anh định đổi qua Trần Dật thì cũng có thể, nhưng mà… ngàn vạn lần không được giao Ninh Ninh cho Tư Đế Văn!”
Sự xuất hiện của Trần Dật và Tư Đế Văn không nằm trong kế hoạch của Thẩm Hạo Nguyệt, cô ta không thích Trần Dật nhưng nếu Tưởng Thanh Vũ nhất định phải lựa chọn Trần Dật thì cô ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng mà… Tư Đế Văn thì làm sao bây giờ, toàn bộ người trong thủ đô đều biết hắn mơ ước Sở Du Ninh, lỡ như…
Tưởng Thanh Vũ cũng nghe được giọng nói của Tư Đế Văn, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn quay đầu lại nhìn Sở Du Ninh đang thở dốc dồn dập, rồi lại nhìn về phía ngoài cửa, cuối cùng hung hăng cắn chặt răng.
“Rầm!” Một luồng dị năng cường đại dập dờn như sóng lao ra ngoài, luồng dị năng thổi qua người Thẩm Hạo Nguyệt, đột nhiên lao ra b.ắn ra phía bên ngoài, Trần Dật và Tư Đế Văn không cả kịp đứng vững đã bị làn sóng dị năng này đập bay ra ngoài, Tư Đế Văn “Phụt!” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, mà Trần Dật thì trực tiếp được xem thường luôn, ả bất tỉnh ngay lập tức!
Bởi vì lại sử dụng dị năng lần nữa cho nên lý trí của Tưởng Thanh Vũ tuyên bố đã sụp đổ, hắn chậm rãi xoay người từ từ đi về hướng Sở Du Ninh đang nằm trên giường.
Sở Du Ninh nghe thấy âm thanh thì hoảng sợ nhìn Tưởng Thanh Vũ: “Anh đừng tới đây!” Cô kinh hoảng thất thanh nói, dùng một chút sức lực cuối cùng lăn về phía bên kia giường.
“Rầm!” Sở Du Ninh ngã xuống mặt đất, nhưng căn bản cô không rảnh lo cơ thể mình đau đớn, liều mạng bò về dưới gầm giường.
Tưởng Thanh Vũ chậm rãi đi đến mép giường, cúi người nhìn xuống bên dưới giường, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy hoảng sợ của Sở Du Ninh. Có thể là bởi vì cấp bậc dị năng của cô quá thấp cho nên tác dụng của thúc tình hương đối với cô cũng không lớn, nhiều lắm chỉ là cả người suy yếu, cộng thêm một chút hiệu quả trợ hứng.
Nhưng… Tưởng Thanh Vũ thì không giống như vậy, chỉ thấy hắn không tự chủ được mà giơ tay ra, Sở Du Ninh sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, lại không dám lùi ra khỏi gầm giường.
Sau đó Tưởng Thanh Vũ chuẩn xác bắt lấy được cổ chân của Sở Du Ninh.
“Đừng mà!” Đôi mắt Sở Du Ninh đỏ ửng, nói thật, lúc này Tưởng Thanh Vũ đã bị dục vọng chiếm hữu nhìn có chút gợi cảm, cổ áo bởi vì cúi người bắt cô cho nên đã bị hở ra một chút, lộ ra bộ ngực kiên cố, gương mặt hắn thoạt nhìn giống một quý ông ưu nhã nhưng mà cơ bắp trên người lại rất rắn chắc và cân đối.
Tưởng Thanh Vũ cũng không nghe Sở Du Ninh khóc lóc cầu xin, hắn từng chút từng chút kéo Sở Du Ninh đang chống cự ra ngoài.
Dáng người nhỏ yếu của Sở Du Ninh ở dưới tay của Tưởng Thanh Vũ giống như một con mèo nhỏ không hề có sức phản kháng, cho dù cô có giãy giụa như thế nào thì bị hắn dễ dàng túm ra dễ như trở bàn tay.