Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 359




Thẩm Hạo Nguyệt cầm lấy một miếng bánh đưa tới bên miệng Sở Du Ninh, Sở Du Ninh nhìn chằm chằm cô ta một lát sau đó cũng cúi đầu ăn luôn, hương vị cũng không tệ lắm.

“Sau khi mạt thế tới chị cũng không còn làm bánh ngọt tinh xảo như vậy nữa, không phải không có nguyên liệu, mà là do… không có tâm tình.” Thẩm Hạo Nguyệt thở dài một tiếng: “Em vẫn luôn cho rằng chị là vì chuyện con cái cho nên mới có tâm sự nặng nề đúng không, thật ra… không phải…”

Sở Du Ninh chỉ cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng vô lực, đến cả muốn ngồi một cách đàng hoàng cũng có chút khó khăn.

“Thân thể chị không tốt… sau khi thức tỉnh dị năng cũng không giống với những dị năng giả khác được cường hóa cơ thể, ngược lại càng thêm yếu ớt hư nhược.” Thẩm Hạo Nguyệt dịu dàng lau vết bánh kem bên miệng Sở Du Ninh rồi sâu kín nói: “Cho nên… còn nghiêm trọng hơn cả việc không sinh được con, thậm chí chị còn chẳng thể làm t.ình với Thanh Vũ.”

Sở Du Ninh cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, thật ra không phải cô chưa từng nghĩ đến điểm này, chỉ là không để trong lòng thôi, dù sao cái này cũng không có quan hệ gì với cô.

Đôi mặt Thẩm Hạo Nguyệt ửng đỏ: “Chị yêu Thanh Vũ, rất yêu rất yêu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đã yêu anh ấy luôn rồi, còn sâu sắc hơn cả cái loại tình yêu nông cạn của Trần Dật, cho nên… chị không muốn Thanh Vũ phải ủy khuất ở bên một thứ phế nhân như chị, dù sao thì tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu…”

Lông mày Sở Du Ninh hơi nhăn lại, cô thật sự không rõ rốt cuộc Thẩm Hạo Nguyệt muốn làm cái gì: “Nếu như chị chỉ là muốn tìm một người để nghe tình yêu vĩ đại này thì không cần phải làm như này.”

Thẩm Hạo Nguyệt lại vẫn chưa để ý tới Sở Du Ninh, vẫn tiếp tục nói: “Nhưng Thanh Vũ nói với chị, dù có ly hôn với chị thì anh ấy cũng sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, chị biết, hắn nói được làm được.”

Sở Du Ninh có chút bực bội, Thẩm Hạo Nguyệt đây là ép ăn cẩu lương sao? Đầu óc cô ta bị tra tấn nhiều quá nên có vấn đề à!

“Cho nên…” Thẩm Hạo Nguyệt nhìn Sở Du Ninh, đôi mắt hơi ướt át: “Ninh Ninh, rất xin lỗi, chị chỉ có thể ủy khuất em, ủy khuất Hạo Nam!”

“Rốt cuộc chị muốn làm gì!” Cuối cùng Sở Du Ninh nhịn không được, thật sự hiểu nổi Thẩm Hạo Nguyệt, từng lời cô ta nói cô nghe hiểu hết nhưng ghép lại với nhau thì cô ngốc rồi, lời cô ta rốt cuộc có ý gì?

Thẩm Hạo Nguyệt im lặng một lúc lâu, sau đó cúi đầu đi chọn lư hương… không chỉ như thế, còn tiện tay ném thêm mấy khối, mùi trúc hương trong phòng càng thêm nồng đậm.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, thì ra vấn đề là do cái mùi hương này!

“Dị năng của chị chính là ngưng tự loại hương như này.” Thẩm Hạo Nguyệt đúng lúc trả lời nghi hoặc của Sở Du Ninh: “Đây là…” cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Thúc tình hương*!”

(*Giống thuốc kích d*c thôi)

Thúc tình! Sở Du Ninh choáng váng, vì sao Thẩm Hạo Nguyệt phải hạ thúc tình hương cho cô chứ?

“Loại hương này… Dị năng cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt…” Vẻ mặt Thẩm Hạo Nguyệt áy náy nhìn Sở Du Ninh.

Đầu óc Sở Du Ninh lập tức trống rỗng, dị năng cấp bậc càng cao, hiệu quả càng tốt… Nơi này là nhà mới của Tưởng gia, chỉ có bốn người bọn họ ra vào, đây không phải nói tới Tưởng Thanh Vũ thì là ai!

Nghĩ đến đây Sở Du Ninh bị tức giận tới mức bật cười: “Thẩm Hạo Nguyệt! Chị có có bệnh rồi!” Lại còn ném người phụ nữ khác lên giường người đàn ông của mình? Đầu óc cô ta là bị tư tưởng phong kiến tàn phá rồi à?

Thẩm Hạo Nguyệt lại không thèm để ý Sở Du Ninh tức giận mắng mình: “Ninh Ninh, chị biết em không thèm để ý, chỉ cần có tác dụng thì không cần chị giúp đỡ em cũng sẽ tự mình đối phó với Thanh Vũ. Nhưng chuyện này là do chị chủ động còn em là người bị hại, dù sau Thanh Vũ có tức giận thì cũng chỉ là với chị mà thôi, còn đối với em… có lẽ chỉ có áy náy.”

Sở Du Ninh bình tĩnh lại, chỉ là ngủ thôi đúng không, lại còn là với Tưởng Thanh Vũ, cô cũng không phải không thể chấp nhận được, chỉ cần không phải muốn mạng cô là tốt rồi.

Nhưng có thể chấp nhận cũng không có nghĩa cô sẽ nói thẳng ra, cái gọi là diễn trò làm bộ, nếu như cô đã bị bắt thì vẫn phải đóng vai người bị hại, trong lúc này thì không thể có chút sai lầm nào.