Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 327




“Làm càn!” Tưởng lão gia tử đột nhiên đập xuống bàn, tức giận nhìn Thẩm Hạo Nguyệt.

Thẩm Hạo Nguyệt theo bản năng run rẩy nhưng mà nghĩ đến Sở Du Ninh thì cô ta mím môi cũng không sửa lời đã nói.

“Anh rể…” Sở Du Ninh giống như một tiểu bạch thỏ bị kinh hãi run rẩy cơ thể, co rúm lại dán sát vào ngực của Thẩm Hạo Nam, khiếp đảm nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ: “Chị ấy muốn ngồi ở bên cạnh anh có gì không đúng sao?” Giọng điệu của cô không phải chất vấn mà là nghi ngờ, giống như không hiểu tại sao Tưởng lão gia tử lại đột nhiên tức giận.

Sáng hôm nay Sở Du Ninh người này vẫn còn như không có chuyện gì trò chuyện với Thẩm Hạo Nam chuyện kêu gào ở trên giường đấy, thế mà bây giờ lại giả vờ làm một tiểu bạch thỏ. Biết rõ bản tính của cô Tưởng Thanh Vũ liền hơi khựng một chút, muốn nói cái gì cũng đã quên mất luôn.

“Đại tẩu và lão đại là vợ chồng, không ngồi cạnh nhau mới là không đúng.” Lục Dĩ Minh mở miệng rất đúng lúc: “Tưởng lão gia tử là đang răn dạy trẻ nhỏ là không chờ người lớn động đũa đã tự ý động trước rồi đúng không?” Nói rồi nhìn về phía đứa bé gái đã bẻ cái đùi gà để ăn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều theo hướng nhìn của Lục Dĩ Minh dừng ở trên người của đứa bé gái, lập tức sắc mặt đều không tốt.

Thực ra sau mạt thế tài nguyên rất thiếu thốn, mặc dù là Tưởng gia thì cũng không thể ăn thịt cá mỗi ngày, lần này vì để mở tiệc chiêu đãi Trần Dật, Tưởng gia cũng là bỏ vốn gốc, cái khác không nói chỉ nhìn con gà kia cũng đã đủ thấy Tưởng gia hy sinh đủ máu.

Đứa bé gái kia ở trước mạt thế cũng được nuông chiều từ bé, sau mạt thế từ thịt cũng không được ăn nữa, hôm nay nhìn thấy một bàn đồ ăn như này sao có thể không thèm cho được, cho nên con bé thừa dịp người lớn nói chuyện không để ý đã vụng trộm bẻ cái đùi gà…

Thật ra Lục Dĩ Minh là một người lớn cũng chẳng cần phải so đo với một đứa trẻ, dù sao cũng là mạt thế rồi, đến người lớn nhìn thịt còn thèm chứ đừng nói trẻ con, nhưng mà… đám người Tưởng gia kỳ ba này vẫn luôn cho mình là thế gia đại tộc và đối xử với Thẩm Hạo Nguyệt khắc nghiệt đến cực điểm, chỉ cần không hợp ý của mẹ Tưởng thì là làm càn, thế còn đứa trẻ con không quy củ của nhà họ thì nên nói như thế nào?

Nếu như ở trên bàn không có Trần Dật thì mọi người cũng sẽ chỉ nói dăm ba câu có lệ cho qua, nhưng mà…làm trò trước mặt Trần Dật, người Tưởng gia đúng thật là có chút không thể xuống đài. Nhưng nếu muốn giáo huấn đứa nhỏ… nhìn gương mặt càng ngày càng gầy và ốm của đứa nhỏ người Tưởng gia không nỡ răn dạy, không có cách nào Tưởng lão gia tử xin lỗi nhìn về phía Trần Dật.

Trần Dật cười cười: “Cũng đã vài giờ rồi, đừng nói là trẻ con, đến tôi cũng đói bụng rồi, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn trước được không?” Trần Dật rất hiểu ý mà nói.

Tưởng lão gia tử vừa lòng cười: “Nếu như Dật nha đầu đói rồi thì chúng ta cùng ăn thôi!” Nói xong rồi còn không dấu vết trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Nguyệt một cái, ý kia rõ ràng là ‘cô nhìn người ta đi?!

Thẩm Hạo Nguyệt rũ mắt tránh đi tầm mắt của Tưởng gia, mãi cho đến khi Sở Du Ninh gắp cho cô ta một miếng thịt gà.

Thẩm Hạo Nguyệt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Sở Du Ninh, cô ta sửng sốt, cuối cùng lại nở nụ cười, kẹp miếng thịt gà lên nhai kỹ nuốt chậm từ từ ăn.

Lúc ăn cơm, người Tưởng gia và Trần Dật nói chuyện khí thế ngất trời, Lục Dĩ Minh cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là chú ý thật chặt vào những cái mà Trần Dật hỏi, chỉ cần cô ta lộ ra ý muốn thu thập tin tức nội bộ thì nhất định sẽ để lộ ra dấu vết.

Nhưng Trần Dật cũng không ngốc sao có thể hỏi ngay trước mặt hắn, cho nên chỉ nói một cách rất vô tội ví dụ như tình hình ở nước ngoài của cô ta, rồi mạt

thế ở nước ngoài có bộ dáng như thế nào, rồi ví dụ những chuyện xảy ra khi cô ta chưa xuất ngoại…

Trò chuyện mãi cuối cùng đã lên tới chuyện giữa cô ta và Tưởng Thanh Vũ. Tưởng Thanh Vũ hơn Trần Dật hai tuổi, nhưng hai người học chung cùng một đại học, lại cùng là người của hội học sinh, cho nên cũng tiếp xúc khá thường xuyên. Khi nói đến đoạn thời gian đó thì Trần Dật nhịn không được nhìn Tưởng Thanh Vũ một cái.