Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 301




Khi Sở Du Ninh còn đang triền miên với Cố Đông thì Diệp Thần đi tới một cái hang động ngầm, đây không phải lần đầu tiên anh tới nơi này, lần trước tới đây chính là để cứu Sở Du Ninh, khi đó anh vẫn còn chưa khôi phục lại ký ức. Nhìn quan tài bằng đá khổng lồ bị xích sắt trói chặt lơ lửng ở trên vực sâu, ánh mắt Diệp Thần như đông lại.

Giống như là cảm giác được Diệp Thần đã đến cỗ quan tài kia bỗng nhiên vang lên tiếng gào rống phẫn nộ, toàn bộ quan tài cũng bởi vậy mà chấn động.

Diệp Thần im lặng một lát, cuối cùng nói: “Thật đáng tiếc, ta may mắn hơn ngươi!” Sau đó sức mạnh không gian ngưng tụ bao vây lấy cả cái quan tài.

Quan tài giãy giụa càng thêm mạnh mẽ, toàn bộ xiềng xích đong đưa rầm rầm, va chạm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự đè ép của không gian. Lúc quan tài dần bị sức mạnh không gian chấn ra một vết rạn nứt, thứ ở bên trong đột nhiên dùng sức lực cả người đánh nát cái quan tài, các mảnh đá vỡ tung bay tứ tán xuống bên dưới vực sâu, một cái xác khô hiện ra giữa không trung.

“Ngươi dám!” Xác khô nhìn Diệp Thần gào lên giận dữ, nhưng mà ánh mắt Diệp Thần cũng chẳng có một tia gợn sóng, sức mạnh không gian thay thế quan tài vây xác khô ở bên trong.

Tầm mắt Diệp Thần chậm rãi đảo quanh người xác khô, vốn dĩ cái xác này khô quắt chỉ có da bọc xương nhưng mà giờ đây đã có thêm một lớp máu thịt mỏng manh, cái này làm cho ánh mắt của Diệp Thần càng thêm lạnh băng, thời điểm chưa hồi phục ký ức thì anh còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng mà bây giờ thì tất nhiên hiểu, Thẩm Hạo Nam đè Sở Du Ninh làm t.ình ở phía trên quan tài, dân thủy chảy ra đều bị cái xác khô này hấp thu hết cho nên lúc này mới để hắn khôi phục lại được một chút.

Nếu như không phải tên này quá hư nhược thì căn bản không khó tưởng tượng kết cục của Sở Du Ninh sẽ như thế nào, nghĩ đến một màn đó Diệp Thần nổi giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

“Ngươi không nên đánh chủ ý lên cô ấy.” Diệp Thần trầm giọng nói.

“Không nên?” Xác khô khàn giọng gầm lên: “Tất cả ở trong nơi này là của ta, ta muốn như nào thì sẽ như thế đó, kể cả cô ta!”

Mặt Diệp Thần không có biểu tình gì, trong lòng vô bi vô hỉ*: “Thật đáng tiếc, từ nay về sau đã không phải.” Dứt lời sức mạnh không gian đột nhiên khuếch trương rồi co lại, cái xác khô muốn giãy giụa nhưng lại giống như bị keo dính vây khốn, sức mạnh không gian càng lúc càng thêm đậm đặc cho tới khi một tia sáng hiện lên, xác khô đã bị sức mạnh không gian của Diệp Thần nghiền nát.

(*không vui không buồn)

Xác khô vỡ nát chậm rãi tiêu tán, sức mạnh không gian ngưng kết ra một cái tinh hạch màu xanh lam như băng. Tinh hạch long lanh đang co rút từng chút một, giống như vẫn còn đang hô hấp.

Diệp Thần đưa tay bắt lấy tinh hạch, sau khi im lặng một lát thì bóp nát, năng lượng mạnh mẽ giống như một cơn lốc quay xung quanh Diệp Thần, thậm chí xé nát cả quần áo và cắt qua da thịt của anh.

Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, từng chút một hút năng lượng này vào trong cơ thể, cuối cùng không để lại chút dấu vết nào.

“Từ giờ trở đi, nơi này là của ta.” Diệp Thần trầm giọng nói.

Sở Du Ninh sau khi ăn cơm no nê thì đi ngủ, ai gọi cũng không tỉnh nổi, một giấc này cô ngủ có lẽ một ngày một đêm, chờ tới khi cô tỉnh lại, thế mà thấy được Hân tỷ và Triệu Tiêm Tiêm ở trong căn cứ.

“Hân tỷ!”Ánh mắt Sở Du Ninh sáng lên, nắm lấy tay Ngụy Tử Hân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt: “Sao rồi? Chị còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa hay không?”

Ngụy Tử Hân hơi cứng ngắc, mấy hơi qua đi thì chậm rãi thả lỏng lại: “Phẫu thuật rất thành công, dị năng cũng đã dung hợp hoàn chỉnh.”

Sở Du Ninh yên tâm cười: “Vậy là tốt rồi!”

“Cắt!” Triệu Tiêm Tiêm bĩu môi: “Đúng là bên nặng bên nhẹ!”

Nghe thấy Triệu Tiêm Tiêm bất mãn Sở Du Ninh cũng không thèm để ý, mà đưa tầm mắt rơi xuống quân đoàn nam sủng phía sau Triệu Tiêm Tiêm, hình như… lại nhiều hơn so với lúc cô rời đi rồi.

“Sao cũng đưa bọn họ tới thế?” Sở Du Ninh có chút đau đầu, không như cô truy cầu danh lợi, thứ mà Triệu Tiêm Tiêm hứng thú và yêu thích chính là đàn ông, trước kia cùng lắm chỉ là yêu đương não tàn thôi, nhưng giờ nếm qua rồi thì một phát không thể cứu vãn nổi.

“Nghe nói mày xây dựng căn cứ nên tao mới ngựa không dừng vó mà chạy tới đây, tìm cho tao một nơi để xây dựng một cái cung điện được không? Tiêu Hồn Động không chứa nổi hậu cung của tao nữa rồi!” Triệu Tiêm Tiêm vừa nói vừa ôm lấy bả vai Sở Du Ninh, ném cho cô một cái liếc mắt đưa tình: “Đừng nói chị em với nhau không thú vị, về sau hậu cung của tao cho mày tùy tiện chơi đùa có được không!”

Sở Du Ninh hất tay Triệu Tiêm Tiêm một cách không thương tiếc: “Tự giữ lại mà hưởng thụ đi!”