Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 273




“Triệu Cường…” Sở Du Ninh sâu kín nói: “Anh có từng nghe tới câu người làm trời xem chưa? Đã nghe câu ác giả ác báo chưa?”

Ánh mắt Đao Sẹo Cường đột nhiên chợt lóe: “Cô có ý gì!”

Sở Du Ninh im lặng một lát: “Sau khi anh và anh em đoạt được cái nhà tù này, liền cướp đoạt vật tư khắp nơi cho nhà tù, cướp đoạt vật tư còn chưa tính, mấy người còn cướp đoạt đàn bà và trẻ nhỏ.”

Đao Sẹo Cường sửng sốt một chút, giống như vẫn chưa phản ứng được Sở Du Ninh có ý gì, ngay sau đó hắn đột nhiên mở to hai mắt, đẩy Sở Du Ninh ra lùi về phía sau hai bước: “Không… Không thể nào!”

Sở Du Ninh lại cười, nụ cười sạch sẽ tươi đẹp vô cùng: “Bởi vì biết nhà tù này đã trở thành một cái căn cứ cho nên vợ anh đã đưa con gái chạy trốn tới đây để nương nhờ vào anh, đáng tiếc, ở trên đường đã bị đám anh em tốt của anh chơi chết, cuối cùng còn ném cho đám thây ma để bọn họ có cơ hội chạy trốn. Còn về con gái của anh..”

Sở Du Ninh lộ ra một nụ cười tà ác: “Anh gặp rồi đó, nhóm mấy đứa trẻ đầu tiên mà bị các người đùa chết ấy… cuối cùng còn vào bụng của anh đấy… chú ơi…” Sở Du Ninh cố tình tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên tò mò chớp chớp mắt: “Thịt con gái của chú ăn ngon không, máu có dễ uống không?”

“Không!” Đao Sẹo Cường như phát điên rống to.

Sở Du Ninh lại thờ ơ vung tay lên: “Nhớ không lầm thì đám anh em này của anh đều có phần đấy! Chậc chậc… đúng là anh em tốt!”

“A… “ Theo bản năng Đao Sẹo Cường nhìn về đám anh em theo hướng nhìn của Sở Du Ninh, thấy đám người bọn họ đều hoảng sợ nhìn mình thì đầu óc như

ong lên. Hô hấp của hắn dồn dập, đôi mắt hung bạo, đột nhiên gào lớn một tiếng: “Tao giết chúng mày!” Nói rồi phóng về đám người đó.

Sở Du Ninh hơi mỉm cười, bình tĩnh lùi về trong góc, yên lặng thưởng thức tiết mục mà cô đã tự sắp xếp này, đây… mới được gọi là xuất sắc!

Được rồi, Sở Du Ninh thừa nhận mình nói dối, thật ra vợ của Đao Sẹo Cường không hề mang thai, ly hôn sau hai năm thì tái hôn, mạt thế bắt đầu thì biến thành thây ma với chồng cô ta còn cắn chết rất nhiều hàng xóm.

Còn vấn đề thủ lĩnh của một căn cứ lại sẽ tin mấy lời nói dối này… là bởi vì mấy lời trước đó hầu như đều là thật, cũng bởi vì… Đao Sẹo Cường vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện người nhà vứt bỏ hắn. Chỉ cần là con người thì sẽ có nhược điểm, nó sẽ phụ thuộc vào việc bạn có thể nhận ra được hay không và sẽ lợi dụng như thế nào.

Cảnh trước mặt vô cùng náo nhiệt, Đao Sẹo Cường quyết tâm muốn giết ch*t tất cả, ban đầu mấy người có còn xin tha nhưng đều là những kẻ lăn lê bò lết sống sót trong mạt thế sao có thể bị động chịu đòn, dù sao nếu đều là muốn chết vậy thì liều một lần.

Lúc Sở Du Ninh đang say sưa xem thì Cố Nam bóp chặt cổ cô từ phía sau, Sở Du Ninh hoảng sợ, vội vàng muốn động thủ nhưng dị năng lại mất khống chế.

Cố Nam không dùng nhiều sức đã kéo được cô trở về phòng của hắn.

Sau khi trở về phòng hắn ném Sở Du Ninh xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn cô: “Xem ra tôi đã coi thường cô!”

Sở Du Ninh cũng không hoảng sợ, cứ ngồi dưới đất bình tĩnh sửa lại váy của mình. Đúng lúc này, cảnh tượng xung quanh thay đổi, biến thành một cái hang động đá vôi, hang động đá vôi rất lớn, trống trải mang theo cả tiếng vọng, thạch nhũ bốn phía màu đen tỏa sáng, Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn: “Đây là…”

Cố Nam lạnh lùng cười: “Hai ngày nay tôi vẫn luôn nghiên cứu dị năng biến hình này, huống chi… thật đúng là bảo bối.”

Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên, dị năng biến hình cao cấp trâu bò như vậy sao? Đến cả hoàn cảnh xung quanh cũng có thể thay đổi được, nếu như cô có loại năng lực này thì mượn địa thế lấy một địch một trăm cũng không thành vấn đề.