Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 251




Ai ngờ lần này Ngụy Tử Vi không phát giận, cô ta cười cười đi tới trước mặt Ngụy Tử Hân nói: “Chị phải cho tôi, nếu không… tôi sẽ nói chuyện chị mơ ước Sở Du Ninh!”

Ngụy Tử Hân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử Vi, kinh ngạc nhìn cô ta.

“Sai thế? Tò mò làm sao tôi biết à? Lúc cô làm t.ình với tôi… thế mà vẫn luôn gọi tên cô ta đấy!” Trong mắt Ngụy Tử Vi b.ắn ra từng tia ác độc: “Suy nghĩ một chút đi, bị một người phụ nữ thích chắc chắn Sở Du Ninh sẽ cảm thấy rất ghê tởm đúng không?”

Mặt của Ngụy Tử Hân trắng bệch trong nháy mắt, cô ấy cho rằng… mình có thể vĩnh viễn chôn sâu tâm tư này ở dưới đáy lòng, lại không biết…

“Tôi cho cô thời gian là 3 ngày để suy nghĩ!” Ngụy Tử Vi mang theo nụ cười người chiến thắng liếc mắt nhìn Ngụy Tử Hân một cái, sau đó yên lặng rời đi.

Sở Du Ninh đi với Triệu Tiêm Tiêm ở trên đường phố chợ đen: “Hai ngày nay hình như Hân tỷ có tâm sự.”

“Cô ấy mà có tâm sự thì khẳng định có liên quan tới Ngụy Tử Vi, hai ngày trước trong hội đấu giá không phải Bạch Lạc cũng đem theo Ngụy Tử Vi sao, nghe nói…” Triệu Tiêm Tiêm cố ra vẻ thần bí hạ giọng nói: “Những người đàn ông đi cùng hắn vẫn luôn ở trong phòng đó chơi Ngụy Tử Vi.”

Bước chân Sở Du Ninh khựng lại, Hân tỷ có biết cuộc sống của Ngụy Tử Vi không tốt như tưởng tượng của cô ấy không? Lúc trước Sở Du Ninh ép buộc Bạch Lạc cưới Ngụy Tử Vi… Hân tỷ sẽ không tức giận với cô chứ? “Cũng không biết có phải dị năng có tác dụng làm đẹp hay không, mà tạo cảm giác sau mạt thế có nhiều trai đẹp hơn hồi trước thật nhiều thật nhiều.” Triệu Tiêm Tiêm nhàn rỗi không có việc gì rủ Sở Du Ninh đi dạo chợ đen, nhưng cô ta không nhìn hàng hóa mà lại luôn nhìn chằm chằm vào người khác.

“Không phải do đẹp trai đâu, là do thẩm mỹ của cô bị xuống cấp đấy.” Sở Du Ninh lười biếng nói.

“Nói cũng đúng!” Triệu Tiêm Tiêm bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Vậy tao sẽ nhìn mày nhiều hơn chút để cải thiện khẩu vị nào!”

Sở Du Ninh lười để ý tới cô ta, cô sợ ngoại hình của cô sẽ khiến đám đông xôn xao cho nên mới đeo mặt nạ và mặc áo choàng, Triệu Tiêm Tiêm mà nhìn được thì đúng là gặp quỷ.

Triệu Tiêm Tiêm ôm lấy bả vai Sở Du Ninh: “Muốn thử với tao không, tao lợi hại lắm đấy, một lần làm liên tiếp bảy ngày bảy đêm cũng không vấn đề!” Miệng cô ta nói như vậy nhưng mắt lại dừng ở trên người đàn ông đi ngang qua.

Sở Du Ninh trợn trắng mắt liếc Triệu Tiêm Tiêm một cái, kéo tay cô ta xuống: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ!” Triệu Tiêm Tiêm nghĩ: “Cũng đúng, phụ nữ nào có tốt như đàn ông, thứ thần kỳ nhất của đàn ông chính là cái gậy nhỏ đáng yêu kia.” Đột nhiên Triệu Tiêm Tiêm chọc chọc Sở Du Ninh: “Nhanh nhanh nhanh, người đàn ông kia có bối cảnh gì, tao chọc vào có được không!”

Nói rồi cô ta hưng phấn bắt lấy tay Sở Du Ninh, chọc đến mức làm cô muốn đánh ngất cô ta rồi đem về.

Sở Du Ninh nhướng mày nhìn theo hướng cô ta chỉ: “Đó là Tưởng Thanh Vũ, gia chủ của Tưởng gia, nghe nói dị năng của anh ta sâu không lường được, đến cả Cố Đông cũng không nhìn ra được sâu cạn của anh ta.”

Giống như cảm nhận được tầm mắt của các cô ở bên này, Tưởng Thanh Vũ quay đầu nhìn.

Triệu Tiêm Tiêm co rúm lại một chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trách không được, nhìn thật xuất sắc, mày nói xem… nếu như tạo có thể gả cho hắn anh ta…”

“Đừng nghĩ nữa, người ta kết hôn rồi đấy, lại còn đang phu thê tình thâm với vợ nữa kìa, đã thế còn không có chút tai tiếng gì.” Một người đàn ông có thể làm được điều này ở trong mạt thế thật sự là đáng kính nể. Đột nhiên bước chân Sở Du Ninh khựng lại: “Đó không phải là người mà tiểu đội Lôi Dịch của cô đến nương nhờ sao? Sao cô lại không biết anh ta được?” Sở Du Ninh khó hiểu.

Triệu Tiêm Tiêm bĩu môi: “Tao vừa vào thủ đô thì đã bị thằng già giáo sư Lý bắt rồi, lão còn tạo tin đồn là do tao vì phát giận với Lý Nhiên mà bỏ đi.”

“Ừ, quả nhiên là tác phong của giáo sư Lý, làm việc không rò rỉ bất kỳ cái gì!” Nếu như không phải Cố Đông đã sớm phái người theo dõi ông ta có lẽ đã thật sự để ông ta thực hiện được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ai cũng không nhìn Tưởng Thanh Vũ một lần nữa, theo phương hướng hai người dần đi xa, tầm mắt của Tưởng Thanh Vũ dừng ở một góc. Không bao lâu sau, Ngụy Tử Hân thất hồn lạc phách đi từ bên trong ra, đôi mắt đỏ ửng nhìn hướng Sở Du Ninh rời đi, bên tai vang lên một tiếng… Tôi không có hứng thú với phụ nữ… Sau đó cô ấy đau khổ nhắm hai mắt lại.