Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 249




Mà Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh ở trong thư viện…

Lục Dĩ Minh nhướng mày: “Đây là em trai của em sao? Đầu óc có vấn đề à?”

Sở Du Ninh cười nhưng không trả lời vấn đề của hắn: “Những sinh vật biển có thể lên bờ đúng không?”

Lục Dĩ Minh cũng không quá để ý: “Một ít sinh vật biển ở vùng duyên hải tiến hóa ra chân, chúng nó giống với dị thú, ăn thịt người và ăn thịt thây ma, nhưng có lẽ thịt người hấp dẫn chúng nó hơn. Tôi đoán rằng sinh vật biển nơi sâu trong đại dương cũng có khả năng phát triển giống như dị thú…”

Sở Du Ninh mím môi, nếu đúng là như vậy thì đúng thật sự là thảm họa không thể nghi ngờ. Nghĩ tới những căn cứ ở vùng duyên hải, ánh mắt Sở Du Ninh trầm xuống: “Nếu như muốn hợp nhất thì phải hành động nhanh, căn cứ ở vùng duyên hải vô cùng hỗn loạn, sau khi hợp nhất còn phải chấn chỉnh lại. Tất nhiên… tôi đề nghị là trực tiếp đánh những căn cứ đó rồi cử người tới quản lý.”

Dù sao giữ lại tầng lớp quản lý hư thối thì tương lai sau này chống lại hải thú biến dị cũng chỉ là gánh nặng.

Ánh mắt Lục Dĩ Minh lóe lên, không tự chủ mà nở một nụ cười, hắn đưa tay sửa lại mái tóc của Sở Du Ninh, suy nghĩ của cô thật giống của hắn. Nhưng mà…: “Đây không phải là chuyện dễ dàng.”

Nếu như chỉ là một hai cái căn cứ thì còn dễ nói, nhưng mà vùng duyên hải Hoa Hạ cũng có tới 28 cái căn cứ lớn nhỏ, làm không tốt sẽ bị phản tác dụng. Lúc hai người còn đang suy nghĩ, cửa thư viện lại bị đẩy ra một lần nữa.

Cố Đông đi nhanh lướt qua giá sách, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau vô cùng ấm áp, bước chân Cố Đông hơi dừng, trong lòng cảm thấy như thắt lại.

Cũng không phải Cố Đông chưa nhìn thấy Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh ở bên nhau, nhưng… anh cũng không quá để ý quan hệ giữa bọn họ, dù sao thì đây là do Sở Du Ninh tự mình lựa chọn, nhưng mà…

Lúc anh nhìn thấy bọn họ giống như một đôi tình nhân ấm áp ở bên nhau, thế mà trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái. Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Đông thay đổi, chuyện của hai người bọn họ có liên quan gì tới anh đâu, dựa vào cái gì mà anh không thoải mái.

Cố Đông đối với Sở Du Ninh không tồi, Sở Du Ninh cũng tương đối kính trọng anh, thấy anh tới cũng không ngồi trên người Lục Dĩ Minh nữa, chỉ có thể đứng lên: “Ông chủ!”

Lục Dĩ Minh thấy vậy nhướng mày, quần của hắn giờ ướt một mảnh tất cả đều là do nước của Sở Du Ninh, nhưng hắn cảm thấy cũng không sao cả, ngược lại còn cố ý muốn cho Cố Đông nhìn thấy, đứng dậy từ trên ghế, thong thả đi tới trước mặt Cố Đông vươn tay: “Cố tiên sinh.”

Lần trước cũng như thế này, nhưng Cố Đông cũng không quan tâm tới Lục Dĩ Minh, nhưng nay đã khác xưa, Lục Dĩ Minh là người mà Tưởng Thanh Vũ coi trọng, nếu như tiểu đội Lôi Dịch chỉ có thể giữ lại một người thì Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ lựa chọn Lục Dĩ Minh.

Cố Đông mặt không chút cảm xúc cầm tay Lục Dĩ Minh: “Lục tiên sinh.”

Lục Dĩ Minh người đàn ông này, ở trước mặt Tưởng Thanh Vũ đều là bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn khí độ của hắn cũng biết tương lai sau này hắn nhất định không phải là vật trong ao, chưa kể hắn chỉ cần thời gian ngắn ngủi một tháng đã trở thành mưu sĩ đệ nhất thủ đô.

“Tưởng tiên sinh thường xuyên nhắc anh với tôi, nói nếu như có một cơ hội trở thành bạn với anh vậy thì sẽ không cần trở thành kẻ địch!” Lục Dĩ Minh tao nhã nói, lời này chính là lời khẳng định đối với Cố Đông. Đúng vậy, Cố Đông cũng là người mà Tưởng Thanh Vũ cố kị.

“Tôi cũng nghe nói từ sau khi anh tới thì Tưởng Thanh Vũ cũng buông xuống được việc tranh đoạt lợi ích ở thủ đô, ánh mắt cũng phóng xa hơn.”

Sở Du Ninh vừa nghe ánh mắt lóe lên, Tưởng Thanh Vũ tập trung vào sự sống còn của nhân loại là do Lục Dĩ Minh đề nghị? Giờ phút này Sở Du Ninh nhìn bóng dáng tươi cười của Lục Dĩ Minh, trong nụ cười của hắn còn mang theo một tia kiêu ngạo và đắc ý khó có thể che giấu, giống như… đắc ý vì mình chính là người đàn ông đủ ưu tú…

Cố Đông không bỏ qua nụ cười của Sở Du Ninh, hô hấp của anh cứng lại, cảm giác không thoải mái ở trong lòng kia càng nhiều hơn.

( Lời tác giả: Nhắc tới hải thú tuyệt đối không phải là cốt truyện vừa mới bắt đầu, cốt truyện hải thú là cao trào cuối cùng của áng văn này, bởi vì mạt thế sẽ không kết thúc, mọi người chỉ có thể học cách thích ứng nó, chinh phục nó, phần sau là tân thế giới sẽ đến.)