Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 214




Sở Du Ninh học xong dị năng hệ băng, người vui mừng nhất là tiến sĩ K, bởi vì… cuối cùng hắn đã có thể tiếp tục nghiên cứu tế bào cải tạo. Đúng vậy, so với nguyên hạch của Sở Du Ninh thì hắn càng có hứng thú với tế bào cải tạo hơn.

Vốn dĩ hôm nay Ngụy Tử Hân trở về, Sở Du Ninh định ra bên ngoài thành để đón cô ấy nhưng mà ai biết được tiến sĩ K lại gọi liên hoàn các cuộc điện thoại, mãi cho tới khi cô đi vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy cái giường giải phẫu quen thuộc thì Sở Du Ninh có một loại dự cảm không tốt.

“Nhanh lên đi, thời gian của tôi rất quý giá!” Thấy Sở Du Ninh đứng mãi ở bên cạnh mà vẫn chậm chạp không lên giường, tiến sĩ K khẽ cau mày.

Thật đúng là… hương vị quen thuộc…

Thấy Sở Du Ninh không nhúc nhích, tiến sĩ K trực tiếp dùng móng vuốt bắt cô ném lên giường phẫu thuật, vẫn là mấy sợi xích kim loại lần trước, vẫn là cái côn th*t bằng kim loại lần trước, thậm chí đến cả tiết tấu cũng vẫn y như thế, nhưng mà lần này…

Mặc kệ tiến sĩ K có làm như thế nào thì Sở Du Ninh vẫn không có chút phản ứng nào.

Tiến sĩ K khẽ nhíu mày, nhìn màn hình rồi đưa tay sờ ngực của Sở Du Ninh, lúc bàn tay ấm áp chạm vào người Sở Du Ninh khẽ run lên, số liệu trên màn hình rốt cuộc đã có chút biến hóa, tiến sĩ K hơi ngừng một chút rồi bắt đầu chậm rãi bóp nhẹ.

Gần đây Sở Du Ninh chỉ làm t.ình với Diệp Thần, tuy rằng Diệp Thần càng ngày càng nhân tính nhưng mà nhiệt độ cơ thể vẫn thấp như cũ, cho nên bàn tay của tiến sĩ K đã mang lại cho cô cảm giác ấm áp.

Thực ra lúc tiến sĩ K dùng sợi xích kim loại đùa giỡn cô cũng có cảm giác rồi nhưng mà vì không muốn hắn đạt được như ý cho nên cô mới cố ý kìm nén, thậm chí còn sử dụng cả dị năng hệ băng vừa mới học được làm lạnh cơ thể của mình. Tuy rất khó chịu nhưng kết quả khá tốt, tiến sĩ K muốn thu thập tế bào cải tạo không trả một cái giá lớn sao được.

“A~…” Sở Du Ninh nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hơi nhấc người lên đưa ngực vào trong tay của tiến sĩ K. Tiến sĩ K hơi sững lại một chút rồi sau đó mới thỏa mãn yêu cầu của Sở Du Ninh, tiếp tục bóp nhẹ.

Thực ra tiến sĩ K cũng từng có một lần kinh nghiệm, khi đó còn trẻ tuổi, thấy tất cả mọi người giống như rất tôn sùng loại chuyện này cho nên đã thử với một bạn nữ ở trong lớp, sau khi thử xong thì hắn cảm thấy hối hận, cái này đúng là làm lãng phí thời gian, thà đi làm hai cái thí nghiệm còn tốt hơn, sau đó cũng không ban nửa con mắt nhìn bạn học nữ kia nữa.

Lần này chuyện của Sở Du Ninh chỉ là do ngoài ý muốn, chủ yếu đây là một bước mà thí nghiệm cần phải làm, mặc trên cặp ngực này… dù cũng không có hứng thú làm t.ình nhưng mà… động tác tay của tiến sĩ K hơi dừng lại, xúc cảm rất không tồi.

Cho dù rất nhỏ nhưng mà Sở Du Ninh vẫn cảm nhận được biến hóa của tiến sĩ K, trong lòng cô suy chuyển rất nhanh, giọng nói mềm nhẹ hơi mang một chút tình dục vang lên: “Có thể… buông tôi ra trước được không?” Sở Du Ninh lắc lắc cái móng vuốt trên cổ tay.

Tiến sĩ K im lặng một lát rồi mới thả cô ra, Sở Du Ninh xoa xoa cổ tay sau đó nhìn về phía tiến sĩ K với đôi mắt tràn ngập xuân tình.

Lúc này tiến sĩ K đứng ở bên cạnh giường giải phẫu, lúc Sở Du Ninh ngồi dậy thì thuận thế mở hai chân đặt tới bên sườn của hắn. Khoảng cách giữa hai người nếu như nói là gần thì chưa tới mức dán vào nhau, còn nói là xa thì lại vẫn có thể cấm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Sở Du Ninh hơi ngửa đầu nhìn về phía tiến sĩ K, lần này cuối cùng hắn cũng đã chịu rời mắt khỏi cái màn hình. Khác với bình thường, ánh mắt của Sở Du Ninh lộ ra vẻ mềm mại.

Biểu tình của tiến sĩ K không thể nói là lạnh như băng, nhưng mà… khẳng định không có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt, giống như chỉ là một người râu ria. Thôi được rồi… lúc hắn nhìn số liệu thí nghiệm còn hứng thú hơn cả bây giờ.

“Anh có thể phối hợp với tôi…” Sở Du Ninh dịu dàng nói, duỗi tay ôm lấy cổ của tiến sĩ K kéo xuống.

K thấy Sở Du Ninh muốn hôn hắn, theo bản năng hắn ngửa ra phía sau, Sở Du Ninh cũng không tiếp tục, chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Nếu không… hay là quên đi!” Nói xong cô định lùi lại.