Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 187




Phạm Tuyết ngây thơ lần đầu tiên thông minh ra. Vì sao thái độ của Lục Dĩ Minh lại không thay đổi? Là bởi vì hắn không thèm để ý, không thèm để ý cô ta có sạch sẽ hay không, không thèm để ý cô ta gặp phải chuyện gì, thậm chí… còn không chịu vươn tay ra giúp…

Sở Du Ninh thở dài, Phạm Tuyết lúc cần thông minh thì lại không thấy thông minh, lúc cần giả ngu thì lại không giả ngu. Sở Du Ninh vốn định khuyên nhủ Phạm Tuyết, chỉ cần không thèm để ý thì trên đời này sẽ không có rào cản nào mà không thể vượt qua, nỗi buồn của một người không phải là dựa vào lời nói của người khác, chỉ khi tự bản thân mình cảm thấy đáng buồn thì mới trở thành người đáng buồn. Nhưng nếu không thèm để ý thì trên đời này không có cái gì có thể đánh bại mình. Nhưng Sở Du Ninh cũng chỉ là nghĩ chứ không có hành động gì.

Sở Du Ninh sẽ không ngủ với một người đàn ông mà không có giá trị con người hay là không ưu tú, nhưng mà giờ thì cô cũng đã bị Cố Nam thao rồi. Cố Nam là dị năng giả hệ băng cấp 4, tốc độ thăng cấp cũng chỉ bằng với cô, trong suy nghĩ của cô, loại người như Cố Nam thì cả đời này cô cũng sẽ không chạm vào. Nhưng mà suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, cho dù cô không muốn thì vẫn sẽ có lúc nó xảy ra.

Sở Du Ninh vật lộn nhiều năm vì cái gì? Hiện giờ lại bị Cố Nam chạm vào thì đối với cô mà nói đó không phải là đã kích sao? Nhưng mà Sở Du Ninh không để bụng… Người có thất thủ mã có thất đề*, việc đã đến nước này thì đắm chìm trong bi thương thì cũng được cái gì đâu, thà nghĩ cách làm thế nào để nắm lấy cơ hội ở trong hoàn cảnh xấu mới là quan trọng nhất.

(*nghĩa là: Cũng giống như ngựa, con người có thể bị ngã, điều đó có nghĩa là con người cũng sẽ có lúc không tránh khỏi sai lầm.)

Cố Đông tại sao lại điên cuồng như vậy, Sở Du Ninh không rõ, nhưng… hắn muốn làm gì thì cô biết một chút, toàn bộ quá trình cô đã hỗ trợ cho hắn, nhiều hành động của cô đã gãi đúng chỗ ngứa của Cố Đông. Lúc sắp tới thủ đô Cố Đông đưa cho Sở Du Ninh một cái nhẫn.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, cái nhẫn này cô đã thấy rất nhiều lần, đều là ở trên tay của những quản lý cao cấp trong chợ đen, thoạt nhìn chiếc nhẫn này rất lớn nhưng mà lúc đưa tới trên tay sẽ tự động thu nhỏ lại vừa với ngón tay của cô, Sở Du Ninh cẩn thận nhìn kỹ, đây thật ra là một cái máy vô cùng tinh vi, được đánh dấu bằng cả tinh thần lực và dị năng.

Sở Du Ninh đeo trên ngón trỏ nhìn một chút, sau đó lấy nó khỏi ngón trỏ và đeo vào ngón út của bàn tay phải, lúc này mới dùng tinh thần lực và dị năng đánh dấu lên nó, sau đó Sở Du Ninh lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Đông. Cố Đông mặt không biểu tình nhìn thẳng phía trước: “Trở về bảo Ngụy Tử Hân mang cô đi gặp tiến sĩ K.”

Tiến sĩ K! Trong lòng Sở Du Ninh nhảy dựng, chính là tiến sĩ K thần bí kia sao? Mãi cho đến giờ khắc này Sở Du Ninh mới chân chính nhận được sự tán đồng của Cố Đông.

Nửa đầu của chặng đường này xem náo nhiệt của nhóm Lôi Dịch, nửa sau đoạn đường thì xem náo nhiệt của Cố Nam, quá trình này quá thuận lợi, đặc biệt là cuối cùng cô cũng đã có một vị trí nhỏ ở trong chợ đen, không cần phải dựa vào việc bán thân, cũng không cần phải dựa vào sự bảo vệ của Ngụy Tử Hân, mà là dựa vào năng lực của chính mình!

Khi tới gần ngoại thành Sở Du Ninh thấy được một hình bóng quen thuộc, đó là…

Sở Du Ninh đột nhiên đạp phanh, không chút suy nghĩ nhảy xuống xe chạy về phía bên đó “Hân tỷ!” Sở Du Ninh vừa chạy vừa khôi phục diện mạo vốn có của mình, sau đó nhào vào trong lòng Ngụy Tử Hân như một chim én nhỏ. Giờ khắc này nụ cười ở trên mặt cô vẫn ngây thơ sạch sẽ như vậy, giống như là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Ngụy Tử Hân cười ôm lấy Sở Du Ninh: “Chậm một chút!”

Với sự nỗ lực không ngừng của Diệp Thần, thân thể Sở Du Ninh càng ngày càng hoàn mỹ, mái tóc xoăn dài tóc mượt mà như tơ lụa, buông lỏng tới eo, theo sự chuyển động của cơ thể chúng dịu dàng tinh tế đong đưa.

Làn da của cô trắng tới mức dường như có thể phát sáng, dưới nét tinh xảo còn có màu hồng nhạt đầy sức sống. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tỷ lệ gần như hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng và mềm mại tựa như một viên Ruby Huyết Bồ Câu* hoàn mỹ nhất điêu khắc mà thành, nhưng Ruby Huyết Bồ Câu cũng chỉ là đồ vật lạnh lẽo còn môi của cô lại mềm mại ấm áp như vậy, không lúc nào là không câu dẫn mọi người tới nhấm nháp nó.

(*Ruby Huyết Bồ Câu được mệnh danh là “vua của các loại đá quý”. Dòng này nổi bật với màu đỏ chuẩn tắc- màu có định giá cao nhất trong dòng Ruby.)

Nhưng thứ khiến người ta không rời được mắt vẫn là đôi mắt của cô, đó là một đôi mắt giống như bầu trời đen sâu thẳm, như một tinh vân lộng lẫy, theo những

bộ dáng khác nhau của cô chúng cũng thể hiện những vẻ đẹp khác nhau, không gì sánh kịp.

Ngụy Tử Hân ngẩn người: “Em, có phải em… lại xinh đẹp hơn đúng không?” Sở Du Ninh cười sờ sờ mặt, kinh hỉ nói: “Thật ạ?”

Thật ra lúc một đêm cùng với Cố Nam và Cố Đông kia cô có trở về hình dáng ban đầu, nhưng mà lúc đó ai cũng không có tâm tư mà để ý tới. Cũng không phải khẳng định Cố Nam có chú ý tới, nếu không cũng sẽ không điên cuồng như vậy, phải biết rằng, cậu ta đã tâm tâm niệm niệm Phạm Tuyết trong nhiều năm cũng chưa từng mất lý trí như vậy.