Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 165




Thẩm Hạo Nam hơi hơi dừng một chút, trong bóng đêm Sở Du Ninh không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng… chắn chắn mặt hắn rất đỏ. Thật tốt… cho dù hắc hóa cũng vẫn là đứa trẻ mới lớn ngây thơ kia.

Đối mặt với vấn đề của Sở Du Ninh, Thẩm Hạo Nam chỉ nhấp nháy môi, Sở Du Ninh nhướng mày, chậm rãi tới gần phía Thẩm Hạo Nam, quan tài theo đó mà chuyển động, dựa sát vào trong ngực Thẩm Hạo Nam: “Nếu mà anh nghĩ, tôi

cũng không phải không thể không cho, nhưng… có thể đổi địa điểm thoải mái hơn một chút hay không.”

Sở Du Ninh không biết rốt cuộc quan tài này có phải trống không hay không, nếu không phải thì bên trong có cái gì? Dùng loại phương thức hạ táng kỳ quái này… Là quái vật, hay là bị nguyền rủa? Mặc kệ là cái gì, Sở Du Ninh cũng không nghĩ sẽ ở lại nơi này, đặc biệt là bản thân chỉ có một người.

Thẩm Hạo Nam lại không bị cô lừa, ngay cả anh Lục gặp phải cô đều sẽ có vấn đề, hắn mới không thèm tin chuyện ma quỷ của cô. “Người mà em thích thật ra là anh Lục?” Thẩm Hạo Nam trầm giọng hỏi.

Tay Sở Du Ninh hơi hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn xoa ngực hắn: “Thích? Anh cảm thấy tôi có cái tư cách gì để nói thích? Tôi chẳng qua chỉ là mấy người đàn ông muốn như thế nào là phụ nữ có thể như thế thôi.” Nói xong, Sở Du Ninh tiến dần lên, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của Thẩm Hạo Nam.

“Anh xem… anh hiện tại không phải đối với tôi ‘muốn làm gì thì làm’ hay sao.”

Một người muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, một người muốn làm gì thì làm, lúc này tối đen đến duỗi tay không thấy năm ngón tay trong nháy mắt nổi lên một cỗ ái muội không thể nói lên lời. Nếu là đàn ông có kinh nghiệm tình trường còn thuyết phục tốt, nhưng mà Thẩm Hạo Nam lại không có kinh nghiệm gì.

Ngay từ đầu Thẩm Hạo Nam vẫn còn không nhúc nhích, tức là không kháng cự cũng không đón ý hùa theo, nhưng sau khi lưỡi của Sở Du Ninh linh hoạt cạy môi răng của hắn ra, thời điểm hết sức dịu dàng ở trong miệng của hắn tàn sát bừa bãi, rốt cuộc Thẩm Hạo Nam nhịn không được, ôm chặt Sở Du Ninh.

Động tác trên người Thẩm Hạo Nam quá vội vàng, quan tài đột nhiên lay động, xích sắt bao quanh cũng vang lên rầm ràm.

Sở Du Ninh bị dọa vội vàng ôm chặt Thẩm Hạo Nâm: “Chúng ta đổi một địa điểm khác được không?” Cô né tránh nụ hôn nóng bóng và non nớt đang rơi xuống của Thẩm Hạo Nam, gian nan nói. Cái này không cẩn thận tự dưng mà ngã xuống…

Nhưng Thẩm Hạo Nam làm gì còn có tâm tư đổi địa điểm, từ sau lần đó cùng Sở Du Ninh điên cuồng một đêm, gần như mỗi buổi tối hắn đều có thể mơ thấy Sở Du Ninh, mỗi ngày đều cương đến phát đau. Đứa trẻ nhỏ chưa hiểu việc đời, cũng không biết cái gì gọi là tự sướng, nhưng với tính cách của hắn tính ra được tám phần cũng sẽ không làm ra chuyện này được. Cho nên… mỗi ngày hắn đều sinh hoạt ở trong nước sôi lửa bỏng.

Trước kia nhìn thấy cô và Lục Dĩ Minh ôm nhau sờ tới sờ lui, Thẩm Hạo Nam đều nổi giận, hiện giờ hắn đang đem người ôm vào trong ngực, hận không thể đem hương vị trên người cô thỏa mãn chính mình. Đúng vậy…đây là bộ dạng con chó săn nhỏ bảo vệ đồ ăn.

Sở Du Ninh trơ mắt nhìn Thẩm Hạo Nam xé quần áo của cô, từng miếng vải vụn bị ném vào không trung, lả tả lả tả rơi về phía vực sâu hun hút, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.

A… đúng vậy, hiện tại Sở Du Ninh còn không có mặc quần lót…

Thấy thân dưới trần trụi của Sở Du Ninh, đôi mắt Thẩm Hạo Nam đều đỏ lên, một là bởi vì huy*t nhỏ của Sở Du Ninh trắng trắng nõn mịn, giống như là đậu hũ, đẹp làm hắn muốn cắn lên mấy miếng, hai chính là trên huy*t nhỏ của cô còn lưu lại vệt nước… Đó là lưu lại dấu vết của Lục Dĩ Minh…

Lần trước Thẩm Hạo Nam không hiểu cái gì, toàn bộ quá trình đều bị động, cho nên căn bản không nếm thử thật tốt hương vị của cô, lần này…

Thẩm Hạo Nam duỗi tay đem món nội ý cuối cùng trên người Sở Du Ninh kéo xuống, rốt cuộc Sở Du Ninh cũng trần như nhộng.

Trên thực tế Sở Du Ninh hoàn toàn có thể biến thành bất cứ hình dạng gì, tránh né Thẩm Hạo Nam cầu hoan. Nhưng… kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, khí chất nào có quan trọng bằng mạng…