Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 114




Bởi vì Sở Du Ninh bị giam cầm nên Ngụy Tử Hân cũng không lo lắng cô sẽ chạy trốn, còn vô cùng hào phóng cho một mình Sở Du Ninh một cái lều trại, lý do là sợ nếu có người nằm bên cạnh thì Sở Du Ninh ngủ không ngon.

Sở Du Ninh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngụy Tử Hân, là do cô ta có người ở bên cạnh ngủ không ngon thì có. Sở Du Ninh luôn thích thu thập tin tức bằng một số

câu nói của người khác, từ lời nói của Ngụy Tử Hân không khó để nhận ra rằng thật ra cô ấy cảm thấy sống rất mệt mỏi. Đúng vậy, mặc dù cô ta có thể tự do đi lại, bên người còn có mấy dị năng giả lợi hại hơn cả Lôi Dịch đi theo, nhưng mà từ trạng thái của cô ta cũng có thể thấy được cô ta sống cũng không được như ý.

Thật ra ở trong mạt thế không có người phụ nữ nào mà sống không khó khăn cả, nhưng mà có thể sai sử dị năng giả cao cấp như vậy thì cũng đủ để chứng minh địa vị của Ngụy Tử Hân cũng không thấp. Nhưng dị năng của cô ta không đủ mạnh, có được địa vị như vậy thì nếu không phải gia thế của bản thân tốt thì cũng là dựa vào cường giả. Nhưng mà những người có gia thế tốt thì sẽ có thể sống đường hoàng hơn, loại người này từ trong xương cốt cũng lộ ra cảm giác ưu việt rất khó che dấu, rất rõ ràng Ngụy Tử Hân không có cảm giác ưu việt như vậy, vậy nên chỉ có thể là dựa vào một cường giả.

Nhưng… nếu có chỗ dựa lớn, vậy thì vì sao lại không để cho người đàn ông kia giúp cô tìm em gái? Trừ phi… người đàn ông đó cũng không coi trọng cô ta.

Người thật sự được sủng ái cưng chiều thì có thể nhìn rõ ràng từ những ngôn từ cử chỉ hành động. Ví dụ như là Lý Nhiên đơn thuần, Triệu Tiêm Tiêm kiêu ngạo ương ngạnh. Lý Nhiên là từ nhỏ đã được giáo sư Lý bảo vệ vô cùng tốt, còn Triệu Tiêm Tiêm là sau mạt thế được ca tụng quá cao.

Ngụy Tử Hân nhìn qua không kiêu ngạo, giơ tay nhấc chân đều có sự tự tin nhưng cũng có áp lực, tự tin có lẽ là xuất phát từ năng lực làm viêhc của cô ta, và năng lực này cũng không có liên quan gì đến dị năng, đó chính là năng lực làm việc, mà áp lực… vẫn là câu nói kia, có lẽ là do trong lòng của người đàn ông kia không có cô ta.

Như vậy thì câu hỏi đặt ra là Ngụy Tử Hân giúp cô như thế nào? Chẳng lẽ giống như chính thê ở cổ đại, dùng thân thể của một vị thiếp trẻ tuổi để câu lấy tâm của người đàn ông sao? Tuy rằng nghĩ như vậy có vẻ khá hợp lý nhưng Sở Du Ninh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Tuy rằng là một mình ngủ một cái lều nhưng Sở Du Ninh ngủ cũng không sâu, mặc dù trong lúc ngủ mơ vẫn đang suy đoán chuyện của Ngụy Tử Hân, mãi cho đến khi… một bàn tay to lạnh lẽo xoa mặt cô.

Sở Du Ninh đột nhiên mở mắt ra và đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Diệp Thần!

Sở Du Ninh khiếp sợ, nhưng lý trí nói cho cô biết bây giờ không phải là lúc để nói chuyện. Diệp Thần cũng bưng kín miệng cô, dùng khẩu hình nói cho Sở Du Nin: “Đừng sợ!”

Tất nhiên cô không sợ, mà là quá kinh hỉ, vốn tưởng rằng bị Ngụy Tử Hân bắt đi là sẽ không cơ hội gặp Diệp Thần, lại không nghĩ tới hắn lại tự mình tìm tới cửa. Nhưng mà… vì sao Diệp Thần lại không chút ngạc nhiên với bộ dạng nhân loại của cô vậy?

Diệp Thần dùng tinh thần lực giải trừ giam cầm trên người cô, ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, thì ra tinh thần lực của Diệp Thần cao hơn Lục Dĩ Minh.

Sau khi cởi bỏ giam cầm cho Sở Du Ninh, Diệp Thần nhìn xung quanh, duỗi tay ôm lấy giống như muốn dùng thuấn di để rời đi.

Sở Du Ninh ngăn hắn lại, cô nhìn về phía hắn hơi lắc đầu, Diệp Thần lộ ra bộ dáng không rõ lý do.

Thật ra bây giờ Sở Du Ninh đi với Diệp Thần là an toàn nhất. Nhưng mà… trở về cùng Diệp Thần làm gì? Trở thành Hoàng Hậu tang thi à? Đừng đùa… cô có chí hướng lớn hơn.

Ngay từ lúc đầu Sở Du Ninh đã tính là sẽ đi thông đồng với Diệp Thần sau đó sẽ về thủ đô, gần đây cô cũng nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến thủ đô, dù sao cũng đều phải dùng thân thể để tính kế, vậy thì chẳng bằng trực tiếp tới thủ đô thử vận may.

Mặc kệ là trước mạt thế hay là sau mạt thế thì thủ đô vẫn là thủ đô, không phải ai cũng có thể vào, đặc biệt là sau mạt thế muốn vào lại càng khó hơn.

Ai ngờ buồn ngủ liền có người tới đưa cái gối, Ngụy Tử Hân định mang cô trở về thủ đô. Vốn dĩ Sở Du Ninh còn đang do dự vì vấn đề nguy hiểm, nhưng…