Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 111




Vì để tỏ ra vẻ không nghĩ tới chính mình đã bị phát hiện, buổi tối Sở Du Ninh mới trở về, sau khi trở về vẫn đi tìm xe như cũ, nhưng đến khi sắp biến thành hình dạng chuột cống. Còn không chờ cô tiến vào thành phố đã bị Lục Dĩ Minh bắt được.

Đánh dấu của tinh thần lực dùng đúng là tốt… Sở Du Ninh âm thầm trợn trắng mắt. Nếu đã bị bắt cô cũng không cần phải giấu diếm, Sở Du Ninh sử dụng dị năng biến trở lại bộ dạng nguyên bản.

Nhưng sau khi biến về xong cô đột nhiên bị Lục Dĩ Minh dùng tinh thần lực giam cầm, cử động cũng không động đậy nổi. Tình huống này là như thế nào! Sở Du Ninh trong lòng kinh hoàng.

Khi mà cô còn không rõ nguyên nhân vì sao thì nghe được ở phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Theo lý thuyết thì đối với cấp bậc dị năng của Sở Du Ninh muốn nghe được tiếng bước chân của dị năng giả khác cũng không dễ dàng, đặc biệt là dị năng giả cao giai giống như Lục Dĩ Minh vậy. Nhưng mà hiện tại cô nghe rất rõ ràng, cho nên… tên chết tiệt này cố ý, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Lục Dĩ Minh dừng lại cách Sở Du Ninh một bước chân, khoảng cách như vậy nói gần cũng hoàn toàn không gần, ít nhất có thể làm cho thần kinh căng chặt của Sở Du Ninh thoáng thả lỏng. Nhưng nói xa cũng không phải xa đến như vậy, Sở Du Ninh có thể cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của hắn. Thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của hắn.

Lục Dĩ Minh dừng lại ở phía sau thật lâu mà không nói gì, làm cho Sở Du Ninh có chút khẩn trương. Bỗng nhiên, Lục Dĩ Minh tiến lên một bước dán lại càng gần, hơi thở ấm áp của hắn có tiết tấu thổi qua bên tai cô.

Sở Du Ninh cho rằng rốt cuộc hắn cũng muốn mở miệng, chỉ là người đàn ông chó chết này vẫn không nói gì như cũ.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì! Lục Dĩ Minh này là người đàn ông khó nhất mà Sở Du Ninh gặp được, không gì so sánh nổi! Cô thường xuyên không đoán ra nổi ý đồ của hắn, giống như hiện tại! Sở Du Ninh có thể cảm giác được hắn có ý đồ tạo áp lực cho cô, lại thật sự không đoán ra được hắn làm như vậy vì mục đích gì. Cho đến khi…

Đột nhiên tay Lục Dĩ Minh không kịp đề phòng tóm lấy eo cô!

Đầu tiên Sở Du Ninh cứng đờ, sau đó cơ thể cô vẫn bảo trì sự cứng đờ như cũ, trong lòng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vẫn tốt… Người đàn ông khôn khéo như hắn dù sao cũng là đàn ông…

Lục Dĩ Minh vẫn không nói chuyện như cũ, hắn đứng dán lại ở gần phía sau Sở Du Ninh, lại không hề chạm vào cơ thể của cô, nơi tiếp xúc duy nhất của hai người chỉ là bàn tay to ở bên hông cô đang chậm rãi chuyển động cùng với hô hấp ấm áp bên tai.

Sở Du Ninh biết hắn muốn ép cô nói trước, trên thực tế nếu cô duy trì suy nghĩ bản thân mình không thích tiếp xúc thân mật với đàn ông thì quả thật cô hẳn nên là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, nhưng mà…

Muốn hấp dẫn người đàn ông như Lục Dĩ Minh là loại người có thói quen muốn khống chế tất cả, biện pháp tốt nhất chính là xuất kỳ bất ý* (Đánh lúc đối phương không phòng bị).

Hiện tại hắn như mong muốn cô mở miệng, có thể làm hắn được thỏa mãn trong thời gian ngắn ngủi, nhưng qua thời gian lâu sẽ có vẻ không còn thú vị. Cho nên… cô cần thiết phải làm theo cách trái ngược!

Động tác Lục Dĩ Minh rất chậm, từng tấc từng tấc xoa xoa ở bên hông cô, nhưng đôi mắt vẫn chú ý phản ứng của cô.

Nhìn ra được, trong mắt cô là áp lực cùng sợ hãi, nếu có thể cử động, cô nhất định sẽ giống như thỏ con run bần bật.

Nhưng mà… vậy mà cô lại chậm chạp không có đánh vỡ sự trầm mặc này.

Ánh mắt Lục Dĩ Minh hơi hơi loé lên, cuối cùng bàn tay đang vuốt ve dừng lại một chút, sau đó dùng tốc độ càng ngày càng chậm rãi sờ soạng về phía trước. Nếu là cô còn không mở miệng ngăn cản, hắn sẽ sờ đến ngực cô.

Khi tay hắn đã có thể chạm đến bên dưới bộ ngực của Sở Du Ninh cô vẫn cắn răng như cũ không miệng. Trong mắt Lục Dĩ Minh hiện ra một ý cười, đầu ngón tay của ngón trỏ móc vào nội y của cô xuyên qua một lớp quần áo chạm vào một chút thịt non mềm, ấm áp và đàn hồi.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên run lên, hình như muốn gục xuống nhưng cô vẫn cắn răng nhịn xuống.

Lúc này Lục Dĩ Minh là cười thật sự, chậm rãi thu hồi tay, thản nhiên lui về sau một bước: “Tôi có thể giúp em rời đi?”

Hắn sờ qua tay cô sau đó đút tay vào túi quần ưu nhã nói.