Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 103




Nghe Lôi Dịch nói xong Cao Dương gật gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp người mang anh đi tìm bọn họ, sau khi tìm được thì rời đi. Về sau không bao giờ được bước chân vào căn cứ Cao Dương một bước!”

Lôi Dịch vừa nghe không khỏi dừng lại: “Anh… không sợ chúng tôi sẽ mang theo Ninh Ninh cùng nhau rời đi sao?”

Khóe miệng Cao Dương hiện lên một tia trào phúng: “Sẽ không! Tôi và anh giống nhau, đã mất đi em ấy!”

Lôi Dịch nghe xong không khỏi cười lạnh: “Không có khả năng, tôi không hề làm tổn thương em ấy!”

“Anh cơ bản không hiểu rõ em ấy!” Cao Dương cười lạnh châm điếu thuốc, rồi không chịu nói cái gì nữa.

Lôi Dịch mang theo lửa giận cùng với sự hoảng loạn đi ra ngoài cửa. Nghĩ đến thái độ của Cao Dương, lòng hắn không khỏi trầm xuống. Sở dĩ Cao Dương chịu thả bọn họ đi cũng không phải vì kiêng kị căn cứ Chiến Lôi, mà là khinh thường để ý tới bọn họ…

Đột nhiên Lôi Dịch nắm chặt nắm tay, đối với một người đàn ông kiêu ngạo mà nói không thể nghi ngờ đó là sự nhục nhã! Họ Cao anh cứ chờ đó cho tôi! Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ làm cho Cao Dương trả giá lớn vì tất cả việc của ngày hôm nay!

Biết tình huống của Sở Du Ninh, Cao Dương đã không còn lo lắng, ít nhất năng lực tự bảo vệ mình của cô không thành vấn đề. Chỉ cần cô còn sống, sớm muộn gì hắn cũng có thể tìm được cô! Hiện tại việc hắn cần làm chính là làm cho căn cứ Cao Dương càng ngày càng lớn mạnh hơn, chỉ có như thế cùng với đủ quyền lực hắn mới có thể dùng tốc độ nhanh chóng tìm được Sở Du Ninh.

Cho dù cô có phải ngủ cùng với Lôi Dịch hay không, hoặc là sau này có thể lại đi theo người đàn ông khác hay không, Cao Dương cũng không để bụng, chỉ cần hắn lại tìm được cô, mặc kệ người đứng bên cạnh cô là ai, hắn cũng sẽ bắt cô trở về, đến lúc đó… Chẳng qua hắn lại cho cô cơ hội chạy trốn.

Lúc Lôi Dịch đi vào ngục dưới đất, dị năng của Triệu Tiêm Tiêm bị phong bế, cả người bị thương nằm ở một góc trên mặt đất. Nhưng Lôi Dịch cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, không có phản ứng quá lớn.

Cuối cùng Triệu Tiêm Tiêm được Bằng Khắc Nam ở bên cạnh đưa ra ngoài, Lôi Dịch và Lâm Phong cũng không ai đi giúp Bằng Khắc Nam một phen.

Từ lúc nhìn thấy Cao Dương trút giận lên Triệu Tiêm Tiêm, Lý Nhiên quá mức yên tĩnh, giáo sư Lý nhìn Lý Nhiên cũng chưa nói cái gì.

Nội tâm Lý Nhiên khiếp sợ, khiếp sợ với việc Cao Dương đánh phụ nữ, còn đánh tàn nhẫn như vậy. Không phải nói Cao Dương không động thủ với phụ nữ sao? Cũng khiếp sợ với việc Cao Dương có thể vì Sở Du Ninh mà làm được hành động như thế này…

Nhưng đối mặt với người đàn ông tàn nhẫn như vậy tim Lý Nhiên đập càng nhanh, cô… dường như thật sự yêu hắn. Chỉ là… nghĩ đến tình cảnh của chính mình, ngọn lửa trong lòng Lý Nhiên lập tức tắt, không phải cô cũng không được lựa chọn con đường sống sao? Nếu Cao Dương chịu nhìn qua cô, có thể cô sẽ tranh đấu một phen, nhưng mà không có, Cao Dương từ đầu đến cuối cũng không có quá chú ý đến cô…

Sau khi rời khỏi căn cứ Cao Dương, Lôi Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này mới lạnh lùng nói: “Chúng ta đến đến thành phố phía trước!”

Có lẽ Ninh Ninh đang ở nơi đó chờ hắn mang cô về nhà.

Lục Dĩ Minh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, hắn biết Lôi Dịch nghĩ như thế nào, nhưng… Sở Du Ninh vẫn còn ở trong căn cứ Cao Dương, vẫn còn chưa có chạy ra ngoài, nếu mà chạy ra ngoài… tám phần cũng sẽ không tới tìm Lôi Dịch.

“Lôi Dịch, tối hôm qua Ninh Ninh bị Cao Dương…” Lục Dĩ Minh nhẹ nhàng nói thử.

Ánh mắt Lôi Dịch trầm xuống: “Tôi không để bụng!”

Ánh mắt Lục Dĩ Minh hơi hơi loé lên: “Vấn đề là Ninh Ninh có để ý hay không…”

Đột nhiên Lôi Dịch nhìn về phía Lục Dĩ Minh: “Có ý gì?”

Quả thật trong lòng Lôi Dịch cũng có loại dự cảm không tốt, nhưng hắn cũng không dám nghĩ tới.

Lục Dĩ Minh trầm mặc một lát, nhìn về con đường phía trước: “Anh cảm thấy cô ấy còn có dũng khí đối mặt với anh sao?”

“Vì cái gì mà không thể? Bọn họ trước kia không phải cũng ở bên nhau sao!” Lôi Dịch hét to, lại không có cách nào bỏ qua hoảng loạn trong lòng.

“Sao có thể giống với trước kia chứ…” Lục Dĩ Minh nhẹ giọng nói: “Đó là trước khi cùng anh ở bên nhau, nhưng sau khi cùng anh ở bên nhau cô ấy nên vì anh mà thủ tiết…”

“Thủ cái rắm! Ai để ý!” Lôi Dịch đỏ mắt hét lên giận dữ.

Nhìn Lôi Dịch ngoài mạnh trong yếu ánh mắt Lục Dĩ Minh hơi lóe: “Ninh Ninh để ý…”

Dù tận thế cô vẫn bảo vệ cái gọi là đạo đức một cách ngây thơ.

Đúng vậy, đạo đức, Lục Dĩ Minh biết Sở Du Ninh cũng không yêu Lôi Dịch, nhưng nếu quyết định cùng với hắn ở bên nhau sẽ bảo vệ cái đạo đức nên có. Nếu lại ngủ cùng Cao Dương, vậy thì cô sẽ không có tư cách tiếp tục bên cạnh Lôi Dịch nữa.

Suy nghĩ của cô Lục Dĩ Minh biết, Cao Dương cũng biết, cho nên mới có câu nói lúc trước đó, câu nói Lôi Dịch cũng mất đi Sở Du Ninh…