Tận thế tân thế giới

Chương 857: Thiền Sư dối trá




Vừa mới gặp mặt Thiền Sư đã lấy thế đè người, hơn nữa còn lấy ra bằng chứng, những gì linh hồn còn sót lại này nói chắc chắn sẽ không sai, bất kỳ Phù sư nào cũng đều có thể xác định điểm này, có thể nói nháy mắt Ngô Minh đã bị thắng một nước cờ.

Thiền Sư cho rằng đối phương nhất định sẽ không thừa nhận, giảo biện, cuối cùng trong lòng sợ hãi, rất có khả năng sẽ trực tiếp thừa nhận, giao ra Tử linh ti đã chế tác thành vũ khí, đây mới là đồ vật mà hắn muốn, hơn nữa sau đó còn có thể giết người diệt khẩu, dù sao cũng là lấy lại công đạo cho đệ tử của mình, có nói là giết người đền mạng, coi như đối phương vừa thăng cấp Phù sư cũng không thể phá hỏng quy củ.

Có thể nói hiện tại Thiền Sư nắm chắc phần thắng, nhưng hắn hiển nhiên không hiểu rõ Ngô Minh. Điều mà Ngô Minh không sợ nhất chính là ngươi sẽ làm khó anh ta, mấy chuyện như vậy anh đã trải qua rất nhiều. Lúc trước bên trong Nguyên khí thế giới, những Dị tộc khác có mạnh không? Còn không phải cuối cùng Ngô Minh bị đánh bại từng cái một, thậm chí là thần phục, do có Ngô Minh nên nhân loại mới có thể trở thành một trong ba thế lực lớn của Nguyên khí thế giới, cùng Hoàng Kim nhất tộc, Cự Nhân nhất tộc đối kháng lại.

Hiện tại mặc dù là ở Long Hổ Sơn, Ngô Minh vẫn sẽ không thay đổi cách sống của mình.

Nhìn Thiền Sư đã có định liệu trước, Ngô Minh nói.

"Đúng là ta giết người, ngược lại là không sai, bất quá Tử linh ti cũng không phải của mấy gã đệ tử ngươi, có điều coi như ta nói ra chân tướng thì ngươi khẳng định cũng không thừa nhận, ngươi nếu đã thu thập tàn hồn bọn họ thì khẳng định biết chuyện đã xảy ra, mà ngươi vẫn nói ta cướp đồ vật chính là cố ý hãm hại, đã như vậy nhiều lời vô ích, ngươi muốn như thế nào, nói thẳng đi!"

Ngô Minh lúc này thần sắc hờ hững, dù sao còn không phải là động thủ sao, trước mắt Ngô Minh nắm giữ Tam giới hỏa phù, Tử linh ti nhận, sức chiến đấu so với trước đây tăng lên rất nhiều, nếu như đối phương thật sự muốn động thủ thì anh cũng sẽ không bó tay chờ chết, nhất định sẽ phản kích, đến lúc đó ai chết vào tay ai còn chưa biết đây này.

Người khác sợ Thiền Sư này, nhưng Ngô Minh lại không sợ, Ngô Minh không sợ thừa nhận chuyện mình giết người, còn những chuyện khác, cũng đừng hòng tùy tiện chụp chậu phân cho ta.

Một câu nói, chẳng khác gì là triệt để xé rách mặt, người chung quanh thấy cảnh này đều là hít vào một ngụm khí lạnh, không ít Phù sư thưởng thức Ngô Minh đều là trong lòng tiếc hận. Bất quá nếu như Phù sư trẻ tuổi này nếu nói như vậy, vậy nội tình căn bản không phải như lời Thiền Sư đã nói, hơn nữa Long Hổ Sơn người nào không biết Thiền Sư làm người ương ngạnh, chính là nói thượng bất chính hạ tắc loạn, đệ tử hắn chẳng kẻ nào biết nói lý, ngược lại những lời của Ngô Minh càng đáng tin cậy hơn.

Chỉ có điều chuyện như vậy chỉ có thể ngẫm trong lòng, bọn họ cũng sẽ không nói ra mà thôi. Thiền Sư không dễ chọc, càng không cần phải nói còn có một Khuyển Sư trợ giúp, hai người này thực lực mạnh, trong toàn bộ Long Hổ Sơn đều xếp hàng đầu, vì một người không liên quan mà đắc tội Thiền Sư tuyệt đối không có lời.

Nghe lời nói của Ngô Minh, Thiền Sư lúc này sững sờ. Hắn không nghĩ tới đối phương vậy mà ngay cả giải thích đều không làm trực tiếp trở mặt, chuyện như vậy trước đây chỉ có hắn dám làm, không nghĩ tới lần này ngược lại là bị người xé ra một lần.

Lập tức, hắn tức giận cười đáp lại, tiến lên hai bước: "Ngươi rất có khí phách, thật là hậu sinh khả úy, ngay cả ta ngươi cũng dám dùng ngữ khí này nói chuyện, xem ra ngươi không chỉ phẩm tính kém mà còn thấy hơi tiền nổi máu tham. Giết người đoạt bảo, còn không hiểu lễ nghi, người như thế căn bản không xứng đáng là Phù sư..."

Nghe vậy, Ngô Minh híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Thiền Sư, ngươi tốt xấu gì cũng có địa vị Phù sư cao thượng, nếu như ngươi lấy thế đè người ta ngược lại thật bội phục sự can đảm của ngươi, nhưng ngươi thì sao, rõ ràng là ham muốn Tử linh ti nhận của ta, đạo đức giả, có vài câu mà cũng liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, không phải là làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ sao, đem chậu phân chụp lên đầu ta, tìm cho mình lý do động thủ, ngươi không mệt sao? Bất quá ngươi nếu vô sỉ như vậy, ta đây ngược lại muốn đem sự tình biết cho rõ ràng."

Nói xong, Ngô Minh giơ tay liền đem Lão Hắc gọi ra, đồng thời trong tay Lão Hắc còn cầm lấy hai đạo tàn hồn.

Muốn nói tàn hồn, Ngô Minh trong tay cũng có, hơn nữa này tàn hồn chính là mấy đệ tử Thiền Sư lúc trước bị nuốt chửng, lúc đó Ngô Minh để Phệ hồn thú nuốt chửng linh thể mấy người kia, nhưng chỉ tiêu hóa một phần, để lại một điểm tàn hồn ở khí hải, chính là sợ đến thời điểm có người nắm cái này làm văn, vậy lúc đó mình cũng có cớ để tự vệ, đối phương muốn giết người đoạt bảo, chẳng lẽ mình đưa cổ cho người ta giết?

Vốn tưởng đối phương nếu như là hạng ngang ngược không biết lý lẽ, như vậy hậu chiêu này đúng là không dùng được, không nghĩ tới này Thiền Sư lại dối trá như vậy, một khi đã như vậy, vậy cũng chớ tự trách mình đem chậu phân chụp trở lại.

Nhìn thấy Ngô Minh dĩ nhiên cũng đem mấy tàn hồn đệ tử mang ra đến, Thiền Sư cũng ngây người, thầm nghĩ trong lòng không tốt, vừa định nói gì đó thì Ngô Minh đã đi trước một bước, hướng về phía mấy đạo tàn hồn đó nói: "Lúc đó sự tình như thế nào, các ngươi nói ngay ra đi."

Mấy tàn hồn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, căn bản đã không có tự mình ý thức, không nhận rõ địch ta, chỉ có thể đem sự tình trong ký ức giảng giải đi ra, muốn nói mức độ đáng tin đó là phi thường cao.

Ngô Minh vừa hỏi, mấy cái tàn hồn liền đàng hoàng bắt đầu giảng giải, từ lúc bắt đầu phát hiện tình huống nơi xa, sau đó chạy tới, cuối cùng phát hiện có người được Tử linh ti, liền thấy hơi tiền nổi máu tham dự định giết người đoạt bảo, tuy lúc đó nói đối phương chỉ cần giao ra đồ vật liền tha đối phương một mạng, thế nhưng bọn họ lén lút đã sớm quyết định chủ ý, được bảo vật liền giết người diệt khẩu, như vậy là có thể độc chiếm bảo vật Tử linh ti này.

Kết quả là, lòng mang ý xấu nhưng tài nghệ lại không bằng người, ngược lại bị người giết, đây chính là chuyện đã xảy ra.

Lời này nếu như là Ngô Minh nói ra, khẳng định là không có ai tin, Thiền Sư ngược lại sẽ nói Ngô Minh ngậm máu phun người, nhưng lại do mấy tàn hồn đệ tử của hắn nói ra, mức độ đáng tin liền phi thường cao, đặc biệt là mấy tàn hồn này đã sớm bị người diệt tự mình ý thức, chỉ để lại một loại bản năng và ký ức, loại tàn hồn này là tuyệt đối sẽ không nói dối, đó là có sao nói vậy có hai nói hai, vì lẽ đó độ tin cậy khá cao.

Quả nhiên sau khi mấy tàn hồn này vừa mới nói xong, Thiền Sư bên kia ngay lập tức rơi vào bị động, nói đến cũng là hắn gieo gió gặt bão, nếu ngay từ đầu đã lấy danh nghĩa báo thù cho đệ tử mà ra tay thì cho dù Ngô Minh coi như giảng ra chân tướng của chuyện này cũng vô dụng, dù sao người xác thực là Ngô Minh giết, nhưng Thiền Sư quá mức tham lam, hắn căn bản không phải vì báo thù mà là vì Tử linh ti nhận trong tay Ngô Minh, vì lẽ đó là trăm phương ngàn kế đem người phát hiện Tử linh ti nói thành đệ tử hắn, đã như thế, hắn coi như là diệt Ngô Minh thì cũng có lý do thu hồi Tử linh ti nhận, dù sao cũng là do đệ tử của hắn phát hiện, hắn làm sư tôn thu hồi cũng hợp tình lý, không ai nói gì.

Đáng tiếc Ngô Minh liền đáp lại câu nói đó, nếu là cướp đồ vật vậy ngươi cứ việc nói thẳng. Mặc dù việc dựa vào sức mạnh để đoạt bảo vật là không hợp lý, nhưng ít ra người khác cũng bội phục ngươi dám làm dám chịu, mà Thiền Sư nhất định phải chiếm cái 'lý', muốn xuất binh có danh nghĩa, kết quả cuối cùng chính là nâng tảng đá đập chân mình, tự bôi xấu.

Cái gì gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đây chính là như vậy.

Cũng may nhờ Thiền Sư có vẻ mặt giống như Trùng nhân, nếu như cùng mặt người hiện tại đánh giá cũng là lúc trắng lúc đỏ, nhưng hiển nhiên hắn vì nguyên nhân này mà thất thố, thật là xấu hổ, coi như những người khác lập tức không dám nói gì, nhưng sau lưng nhất định sẽ cảm thấy khinh thường loại hành vi này.

Giờ khắc này Thiền Sư tức giận cả người run rẩy, lần này mặt mũi của hắn xem như mất hết, nếu đổi lại loại người chỉ biết sĩ diện thì đánh giá sẽ xấu hổ rời đi, chí ít trước mắt sẽ không lại gây phiền phức, nhưng bản tính Thiền Sư này chính là vô lại, hiện tại lại xé rách mặt mũi của hắn, hắn căn bản không thèm để ý.

"Hảo, hảo, tiểu vương bát đản, những chuyện khác ta có thể không đề cập tới, nhưng chuyện ngươi giết đệ tử ta là ván đã đóng thuyền, ngươi cũng đã thừa nhận, ta coi như hạ gục ngươi tại chỗ cũng không có ai sẽ nói gì!" Nếu trở mặt, khí thế Thiền Sư đột nhiên nổi lên, hiển nhiên liền muốn động thủ.

Rõ ràng hắn có thói quen khó thay đổi, coi như muốn động thủ cũng phải tìm cho mình tìm một lý do báo thù cho đệ tử.

Ngô Minh cười lạnh một tiếng: "Ngươi xem, giết người chuyện này ta đã sớm nhận, bất quá ta phải nói rõ ràng, là đệ tử ngươi ra tay trước với ta nên ta mới động thủ, xem như là tự vệ, chẳng lẽ chỉ có đệ tử Thiền Sư ngươi có thể giết người, người khác liền không thể tự vệ? Nếu như là như vậy, vậy sau đó ngươi có thể nói cho ngươi khác biết, đệ tử Thiền Sư ta muốn giết người thì các ngươi chỉ có thể đưa cổ ra cho chém, không cho phép phản kháng, nếu như phản kháng thì đừng trách ta gây phiền phức cho các ngươi, như vậy ngươi liền bớt việc, ngươi bá đạo như thế nào thì người khác chỉ có thể bội phục, chắc chắn sẽ không nói ngươi dối trá vô liêm sỉ!"

Nếu đã trở mặt, Ngô Minh đơn giản liền chọc giận đối phương, dù sao cãi nhau cũng không tốn bao nhiêu công sức. Quả nhiên, mấy câu nói này khiến đỉnh đầu Thiền Sư trực tiếp bốc lên một luồng khói xanh, dĩ nhiên đã tức đến cực hạn, tuy có vẻ mặt Trùng nhân cũng đã đỏ đậm, nếu như không phải thực lực của hắn siêu quần, hiện tại đánh giá đã bị tức ngất đi.

Về phần những người khác, họ cũng cảm thấy Ngô Minh nói có lý, xác thực, người là Ngô Minh giết, nhưng chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, là đệ tử Thiền Sư ngươi ương ngạnh lộ liễu, nhìn thấy nhân gia được Tử linh ti liền thấy hơi tiền nổi máu tham, muốn giết người đoạt bảo, nếu như chỉ là như vậy thì cũng chẳng có gì, chuyện như vậy rất nhiều người đều từng làm, ngầm hiểu ý là được, thế nhưng Thiền Sư ngươi không thể chiếm hết chỗ tốt, ngay từ đầu đã không phải vinh quang gì mà còn nhất định phải đứng ở đạo đức điểm cao đẹp, muốn chiếm lý, đến cuối cùng cái gì cũng không mò được, khiến người ta chế nhạo.

Ngay sau đó Phù sư khác tuy bên ngoài không dám nói gì, thế nhưng lén lút xì xào bàn tán, nhìn về phía Thiền Sư lộ ra vẻ khinh bỉ, điều này càng làm cho Thiền Sư tức giận đến đau gan.

Thấy vậy, Ngô Minh dự định lại bổ thêm một đao, mặc kệ thế nào thì mình và đối phương xem như là kết liễu đại thù, nếu là tử địch thì chém thêm vài nhát cũng không sao.

"Thiền Sư, ta đặt cho ngươi cái bí danh đi, ngụy quân tử, rõ ràng chính là một bại hoại còn nhất định phải làm bộ người tốt, ngươi nói ngươi có mệt hay không, nếu như là ta, đánh giá đã sớm tìm khe nứt chui vào rồi!" Ngô Minh nói xong, không ít Phù sư suýt nữa bật cười, thầm nghĩ tiểu tử này quá tuyệt, lần này tuổi thọ Thiền Sư cũng phải tức giận mà giảm đi mười năm.

"Làm càn!" Lần này, Thiền Sư một câu nói không nên lời, chỉ có thể hét ra một câu như vậy, bởi vì hắn biết nếu như hắn nói tiếp khẳng định còn có thể bị đối phương tìm được lỗ thủng công kích, nếu đã như vậy, chẳng bằng cái gì cũng không nói, trực tiếp động thủ.

Lúc này hắn vung tay lên, bỗng dưng ngưng kết một đạo Phù triện, sau đó Phù triện hóa thành một con rết dài đến trăm mét, gào thét lao về phía Ngô Minh.