Tận thế tân thế giới

Chương 845: Ngự vật phù (2)




"Ngươi muốn cám ơn ta? Được, có thể giúp ta một chuyện được không!" Ngô Minh lập tức nói, không hề đạo đức giả, nói thẳng với Đồ Long: "Ta biết ngươi tên họ Đồ, ngươi đi giúp ta mua một phần 'Ngự vật phù pháp sách'. "

Nghe được yêu cầu của Ngô Minh, Đồ Long vốn dĩ muốn đồng ý, nhưng khi nghe được Ngô Minh muốn gì, Đồ Long sửng sốt, lập tức nói:" Tiền bối, ý của ngài là Ngự vật phù? "

“Như thế nào, có vấn đề? Ngươi yên tâm, bao nhiêu linh thạch ta đều sẽ đưa cho ngươi!” Ngô Minh thập phần đại khí nói. Đây cũng không phải là Ngô Minh khoác lác, mấy ngày nay anh cũng đã đem tình huống đều thăm dò rõ ràng. Phù Đồ nơi này trăm phần trăm đều là chỉ sáng lập Đệ nhị khí hải, liền tính là Phù sư, sáng lập Đệ nhất khí hải cũng bất quá là 1%. Nói cách khác, trong số 100 Phù sư chỉ có một người mở ra Đệ nhất khí hải, trong khi một trăm Phù đồ thì không có người nào có thể mở ra Đệ nhất khí hải.

Và chỉ những người mở ra Đệ nhất khí hải mới có thể mượn linh khí liền chế tạo Phù triện, những người khác chỉ có thể sử dụng linh khí và các vật liệu khác nhau để vẽ bùa chú. Chắc chắn những người mở Đệ nhất khí hải nằm trong số những người giỏi nhất, những người ưu tú nhất, mỗi người trong số họ là một sự tồn tại đứng trên đỉnh của Phù sư.

Đương nhiên, những thứ này đối với Ngô Minh nhất thời vô dụng, duy nhất hữu dụng là anh có thể dựa vào bán bùa chú làm giàu, cho nên bao nhiêu linh thạch thì chuyện này đối với anh ta cũng không lớn. Đối với Ngô Minh mà nói, linh thạch sao, chỉ cần chế tác Phù triện là có thể bán được.

Đồ Long kia cũng bị 'đại khí' của Ngô Minh thuyết phục, thầm nói vị tiền bối này không chỉ có thủ đoạn cao minh mà còn giàu có, tuy Ngự vật phù không phải là bùa chú cao cấp, cũng không tính hiếm có, nhưng chắc chắn là không hề rẻ, những Phù đồ thông thường căn bản không thể tiêu phí nổi, hơn nữa Phù triện này cần có sự đảm bảo của Phù sư thì mới mua được, đó là điều mà Đồ Long lo lắng.

"Tiền bối, tầm quan trọng linh thạch là thứ yếu, những Phù triện khác thì không thành vấn đề, nhưng Ngự vật phù cần phải có giấy bảo lãnh của Phù sư, cái này..." Ý tứ của Đồ Long thực rõ ràng, thứ đó không thể mua được bằng tiền. Tuy nhiên, Đồ Long cũng băn khoăn, vị tiền bối này rõ ràng thủ đoạn cao minh, hẳn là có một vị danh sư, một khi đã như vậy thì làm sao lại nhờ mình hỗ trợ.

Ngô Minh ho khan một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Ta... Thật ra ta không phải là Phù đồ, tự nhiên cũng không có Phù Sư giúp ta chứng minh. Ngươi, hiểu không?"

Đồ Long chợt hiểu ra, nếu như Ngô Minh không nói cho hắn biết, hắn thật sự không biết Ngô Minh không phải Phù đồ.

Ngô Minh sợ hắn sinh nghi, lập tức lại nói: "Mấy năm trước, ta gặp cao nhân dạy ta mấy năm Phù pháp liền rời đi, bản lĩnh của ta đều là nhờ vị cao nhân không rõ chỉ giáo, cho nên......"

Quả nhiên, Đồ Long nói: "Thì ra là như vậy, ta biết rồi, có điều vị cao nhân kia tên gì. Nếu như lão nhân gia người cũng có thể dạy ta..."

" Ta đã nói đó là cao nhân không rõ tên ngươi còn hỏi cái gì, khoảng cách kiểm tra Phù đồ còn có mấy ngày, ta vốn là chờ chút cũng không sao, nhưng nếu ngươi sẵn lòng mua giúp ta sớm hơn vài ngày thì tốt quá, ngươi nói đúng hay không?" Ngô Minh vẻ mặt lãnh đạm nói.

Đồ Long gật gù, xem như là triệt để rõ ràng.

"Được, việc này liền bao ở trên người ta, nói thế nào ta bái Phù sư cũng có đến mấy năm, cũng có chút giao tình, có điều gần đây Phù sư ta bàn giao một nhiệm vụ, nếu như có thể giúp hắn hoàn thành thì ta nghĩ chứng minh sẽ không có vấn đề gì! "

“Nhiệm vụ? Đi thôi. Ta giúp ngươi, dù sao mấy ngày nay không có việc gì làm! " Ngô Minh thực sảng khoái nói, đương nhiên tiểu tâm tư kia của Đồ Long anh đã xem rõ ràng, còn không phải muốn mình giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, bất quá nói trở về, Ngô Minh thật đúng là không để bụng.

Đồ Long vui mừng khôn xiết, lập tức vội vàng đem tình huống nhiệm vụ nói cho Ngô Minh. Nói đến cũng đơn giản, nhiệm vụ mà Phù sư giao cho về cơ bản là thu thập một số nguyên liệu để chế tạo bùa chú, chẳng hạn như một ít máu sinh vật, lông thú, một số quặng đặc biệt và hạt giống cây trồng, bộ rễ cùng chất lỏng.

Bởi vì không có mở ra Đệ nhất khí hải, chỉ có thể dựa vào Đệ nhị khí hải để vẽ bùa, chỉ có thể dựa vào các vật liệu khác nhau, đây là thường thức Phù pháp. Nhưng bởi vì có quá ít người khai mở Đệ nhất khí hải, các loại nguyên liệu đều trở thành nhu cầu cần thiết, đặc biệt là những Phù sư, vì để vẽ bùa phải mất rất nhiều thời gian, và mỗi loại bùa cần rất nhiều nguyên liệu mới có thể vẽ thành công được, thậm chí là thông thạo nên không có thời gian thu thập tài liệu, để cho Phù đồ thuộc hạ đi tìm.

Từ một điểm này trên xem, nếu có thể mở ra Đệ nhất khí hải quả thực càng thuận lợi, chỉ cần dựa vào linh khí là được, dù có thất bại cũng chỉ tiêu hao một ít linh khí, vì lẽ đó phàm là người mở ra Đệ nhất khí hải đều là những cao thủ bậc nhất trong các Phù sư và có địa vị cao thượng.

Trong tay Đồ Long có một phần danh sách, bên trong là các loại vật liệu cần hắn đi thu thập, chẳng hạn như mười phần hoa Ngân Diệp lòng son, mười phần bột đá muối và ba mươi vảy cá heo, tám chiếc lông vũ Thanh yến, hai mươi viên đá lửa đỏ, và một bộ da Thổ linh lang.

Có rất nhiều thứ, nhưng theo Đồ Long, hầu hết những thứ ở đây đều dễ lấy, dù khó cũng không lớn, nhưng điều cuối cùng là bộ da Thổ linh lang mới là thứ phiền phức thực sự. Phải giết một con Thổ linh lang để lấy nó, nhưng con Thổ linh lang đó không phải là thứ hiền lành gì, trong trường hợp bình thường, cần có ít nhất ba Phù đồ trở lên chuẩn bị đầy đủ để săn giết, nhưng như vậy cũng không nhất định có thể thành công, hàng ngàn Phù đồ đã chết mỗi năm vì săn con Thổ linh lang này.

Chính vì điều này mà Đồ Long rất khó xử, hắn không có bạn bè, không có gia cảnh, mà Phù sư tương ứng lại giao cho hắn một nhiệm vụ như vậy, dựa vào hắn một người căn bản không có khả năng hoàn thành, đi cũng là chịu chết, bất quá hiện tại kéo theo Ngô Minh, nếu lại chuẩn bị đầy đủ một ít hẳn là vẫn có chút nắm chắc.

Hắn lập tức đi chuẩn bị, không bao lâu liền mang theo Ngô Minh đi hoang dã, bắt đầu thu thập các loại vật liệu, trước những thứ đó như hoa Ngân Diệp lòng son và bột đá muối thì Đồ Long đã thu thập xong một ít, cho nên coi như là ngựa quen đường cũ. Thực mau, trên cơ bản đều thu thập xong, phần lông vũ Thanh yến thì phải tốn chút công phu, cần phải leo lên núi đá dựng đứng đặt bẫy, bắt được một ít Thanh yến trên vách đá, đương nhiên Đồ Long này thực lực chả ra sao, chỉ cần tìm một số tổ yến và nhặt một số lông chim vương vãi trong đó, mặc kệ nói như thế nào, dù sao lộng tới tay là được.

Cuối cùng chỉ còn bộ da Thổ linh lang.

Đồ Long và Ngô Minh đến một cánh đồng đá, khu vực này rộng lớn và có một số cỏ dại, nhưng càng có nhiều bùn đất và tảng đá với nhiều hình dạng khác nhau, giống như một khu rừng núi đá.

“Con Thổ linh lang sống ở đây, ta sẽ kiếm một con heo rừng làm mồi nhử, Ngô ca, chờ ta một lát!” Đồ Long lúc này nói. Ngô Minh dọc theo đường đi cũng trở nên quen thuộc với hắn, nghe đối phương một tiếng đều kêu là tiền bối cũng thấy phiền lòng, anh ta chỉ đơn giản yêu cầu đối phương gọi mình là Ngô ca, dù sao đó cũng chỉ là xưng hô, không quan trọng.

Đồ Long bỏ đi một lúc rồi chạy nhanh trở lại, trên tay đã kéo theo con lợn rừng nặng hơn 100 ký, có thể thấy được Đồ Long khổ người rất lớn, sức lực cũng không nhỏ, không phải mập giả tạo.

Ngô Minh nhìn rừng cây núi đá yên tĩnh, liền hỏi: "Ta trước đây muốn hỏi ngươi, ngươi vì cái gì nói một đầu Thổ linh lang, không phải nói một con sói sao?”

Vừa dứt lời, Ngô Minh đã biết mình làm chuyện thừa, liền thấy Đồ Long thì vô cùng kinh ngạc nói: “Ngô ca, chúng ta vẫn nói là Thổ linh lang, không phải là như vậy sao?”

“Quên đi, coi như ta chưa nói, phải làm gì tiếp theo đây?” Ngô Minh xua tay.

Đồ Long chỉ vào con lợn rừng trên tay và nói: "Ta sẽ làm một cái bẫy, Thổ linh lang thích loại lợn rừng này nhất, một lúc đem chúng nó dẫn ra thì chúng ta đồng thời vây công, đây chính là kế hoạch!"

"Được rồi! " Ngô Minh không có phản đối. Ngay sau đó Đồ Long lấy ra một ít lá bùa đặt trên mặt đất bố trí thành Trận pháp, dùng dao mổ bụng con lợn rừng lộ ra máu thịt nội tạng bên trong, sau đó đặt vào trong Trận pháp.

Ngô Minh rất tò mò về tác dụng của Trận pháp gồm ba lá bùa, bất quá thật sự là không có mặt mũi để hỏi. Hiển nhiên, Phù pháp của Ngô Minh tuy cao cấp nhưng nó không được sử dụng rộng rãi, anh cũng không biết công dụng của nhiều Phù triện. Dù sao, Ngô Minh chỉ đơn giản là tự học mà không có đại sư chỉ dạy, những gì anh học được chỉ là những gì có trong Sách phù triện bản thiếu và Phù pháp trên mai rùa, mà nền văn minh Phù triện ở Long Hổ Sơn đã trải qua vô số tuế nguyệt, diễn sinh ra Phù triện (*) nhiều như lông trâu, Ngô Minh không biết quả thật quá bình thường.

(*) Xin nói lại, Phù triện, bùa chú hay lá bùa đều chung một cách gọi, tùy theo ngữ cảnh mà mình sẽ dùng từ cho thích hợp nha.

Ngô Minh tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ biết tác dụng của Trận pháp Phù triện.

Trốn ở xung quanh đợi hơn mười phút, mùi máu tanh nồng nặc của lợn rừng đã tỏa ra, ngay sau đó, một tiếng sói tru từ sâu trong rừng cây vang lên, sau đó nghe thấy một loạt tiếng động, một lúc sau, một đầu sói to như con trâu đực xuất hiện trước mặt Ngô Minh.

Nhìn kích thước của con sói, Ngô Minh biết tại sao nó được gọi là lang thay vì sói, bởi vì con Thổ linh lang rất lớn, nó lớn hơn nhiều so với con sói mà Ngô Minh biết. Ngoài ra, bộ lông của loài Thổ linh lang này hoàn toàn được cấu tạo từ đất và đá, nếu nó nằm một chỗ và không di chuyển, màu lông bảo vệ cũng đủ để ngăn cản một số người vô ý phát hiện ra sự tồn tại của chúng.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Minh biết tại sao Đồ Long lại kiêng kỵ con Thổ linh lang này đến như vậy.

Con Thổ linh lang thực sự có thể điều khiển đất đá. Ngay khi nó lao tới và xé xác con lợn rừng trong bẫy, Đồ Long đã kích hoạt Trận pháp Phù triện. Ngay lập tức, ba lá bùa phát nổ, đất đá vỡ vụn, đổi lại là sinh vật bình thường tuyệt đối bị nổ chết. Nhưng khi khói tan, Ngô Minh thấy con Thổ linh lang hóa ra vẫn bình an vô sự, da của nó được bao phủ bởi một lớp đất đá dày giống như phủ thêm một cái áo giáp, bẫy của Đồ Long căn bản không có hiệu quả.

“Không nên a, hẳn phải nổ nó mất nữa cái mạng mới đúng a!” Đồ Long cũng kinh hãi, nhưng cũng không kịp suy nghĩ liền lấy ra mấy lá bùa công kích khác ném ra ngoài. Ngô Minh vừa nhìn lập tức cười ngất, hoá ra này Đồ Long chỉ có thể một chiêu, chính là Hỏa xà phù, cùng ở quỷ giếng trong thôn kia cũng dùng biện pháp như thế.

Xét về uy lực thì Hỏa xà phù của hắn không bằng vụ nổ của ba lá bùa vừa rồi, nếu có thể đả thương Thổ linh lang thì gặp quỷ rồi. Con Thổ linh lang quả nhiên không thèm đếm xỉa đến Hỏa xà phù đang bay đến, thay vào đó là gào lên một tiếng, chân trước dùng sức đạp xuống. Ngô Minh cảm giác được nguy cơ lập tức lùi về phía sau, mà Đồ Long tuy động tác chậm một chút nhưng cũng đã theo sát phía sau, vừa lúc hai người nhảy ra thì địa phương vừa rồi xuất hiện bảy tám cái gai đá sắc bén, không hề nghi ngờ, nếu bị đâm vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.