Con dao găm mà phân thân Quỷ Hạm Vũ sử dụng cực kỳ lợi hại, chỉ chốc lát liền tiêu diệt ngọn lửa sinh mệnh của Tích Hi, ngay cả linh hồn của cô ấy cũng biến thành từng mảnh, bay ra khỏi cơ thể và từ từ biến mất.
Khi hồn phách tiêu tan là chết hoàn toàn, ngay cả quỷ cũng không làm được.
"Không được!" Ngô Minh lập tức lấy lại bình tĩnh, là một Phù sư trung cấp, anh đương nhiên có thể nhìn thấy linh hồn phân tán của Tích Hi. Lúc này tay lên vung hai, nhất thời một đạo Phù triện toả ra linh quang xuất hiện trong tay Ngô Minh.
Đây là một đạo Tụ linh phù, không có sức tấn công và sức mạnh phòng thủ, nhưng nó có thể thu thập các mãnh vỡ linh hồn xung quanh. Lúc này, Ngô Minh chỉ có thể nghĩ ra cách này để cứu linh hồn của Tích Hi. Trong đầu Ngô Minh chỉ có một ý nghĩ, đó là, Tích Hi không thể chết, chỉ cần có thể đem linh hồn cứu trở về, sau đó anh có thể tìm cách hồi sinh cho Tích Hi. Giống như là mình trước kia, thân thể cũng từng tử vong, nhưng chỉ cần ý thức bất diệt liền không coi là tử vong.
Từ Lão Hắc, Ngô Minh đã biết Tích Hi không phản bội mình, cũng không thông đồng với Công ty Tinh Hà. Hiển nhiên lúc trước mình đã trách nhầm cô ấy, nhưng không biết cô ấy đã dùng phương pháp gì để mặc một bộ Linh giáp Thiên Khải tộc, thay mình cản một con dao, vì vậy dù thế nào đi nữa thì Ngô Minh không thể để cô ấy chết.
Ngô Minh muốn tìm hiểu tại sao cô lại ở đây, Ngô Minh muốn cô nói những lời còn chưa kịp phát ra. Tụ linh phù lúc này mới thực sự phát huy tác dụng, những linh hồn phân tán ban đầu cũng bắt đầu tụ lại, Ngô Minh duỗi tay tay ra sẵn sàng để nắm lấy linh hồn trong tay mình.
Nhưng vào lúc này, bản thể Quỷ Hạm Vũ ở phía xa đột nhiên bắn ra một một chùm sáng cực lớn không gì sánh được, lập tức bắn trúng Ngô Minh, chùm sáng cực lớn đó vẽ một vết sâu trên mặt đất, bắn từ đỉnh núi tới mặt đất, sau đó nổ tung trong đại dương, không chỉ để lại dấu vết dài mấy chục km trên hòn đảo khổng lồ này, mà còn thổi tung mặt biển thành một cơn sóng lớn, uy thế không kém gì một viên thiên thạch rơi.
"Pháo xung kích bằng tia laser, một phát bắn tiêu tốn 100.000 linh hồn, có vẻ hơi quá mạnh, nhưng tại sao hắn lại không có phòng bị?" Quỷ Hạm Vũ không ngờ đòn đánh lén của mình lại thành công, nhưng hắn không biết Ngô Minh vào lúc này lại thất thần làm chuyện khác, thậm chí ngay cả phòng ngự cũng không có, kết quả là hoàn toàn nhận lấy đòn công kích này.
"Phiền phức, lần này sợ là đem thân thể của đối phương triệt để nổ nát rồi!" Quỷ Hạm Vũ lập tức bay đến phụ cận, bật máy thu hồn để thu thập tất cả linh hồn trong khu vực này. Theo quan điểm của hắn, chỉ cần đối phương chết đi thì linh hồn của hắn ta chắc chắn sẽ bị trộn lẫn với những linh hồn xung quanh, vì vậy hắn vẽ một vòng lớn sẽ cuốn đi tất cả những linh hồn xung quanh.
Vào lúc này, Ngô Minh bị oanh kích đến không còn sót lại một chút cặn bã, nữ Tiên thi cũng mất đi linh khí cung cấp nên trực tiếp bị xích sắt kéo về không gian lỗ đen, biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Khải tộc là những người đầu tiên phản ứng, ngay lập tức bay đến Thần mộ huyền phù.
Rõ ràng kẻ thù của họ là Ngô Minh đã bị Quỷ Hạm Vũ giết chết, liên minh với Quỷ Hạm tộc cũng hoàn toàn sụp đổ, và bây giờ trọng tâm là rất nhiều bảo vật trong Thần mộ.
Quỷ Hạm tộc tự nhiên cũng có phản ứng. Quỷ Hạm Vũ không kịp nhìn bao nhiêu linh hồn vừa thu được lập tức bay lên, ngay cả Quỷ Hạm Trụ đang chiến đấu ác liệt với nhiều chiến hạm của Công ty Tinh Hà lúc này cũng bỏ cuộc chiến mà đi theo. Về phần các chiến hạm của Công ty Tinh Hà, một nửa trong số 20 tàu ban đầu đã bị bắn hạ, rõ ràng là về sức mạnh thì còn kém xa Quỷ Hạm tộc, đối phương đã chủ động đình chiến, bọn họ cầu còn không được.
“Mau, báo cáo tình hình ở đây cho ông chủ, và để ông chủ cẩn thận với những Quỷ Hạm tộc này!”
Dưới đáy biển, khẩu pháo xung kích laser ngưng tụ 100.000 linh hồn do Quỷ Hạm tộc bắn ra, đã nổ tung một hố sâu khổng lồ dưới đáy biển. Dưới hố sâu này, nước biển hôi thối như khói bụi mù trời, vô số sinh vật biển đều bị chôn vùi ở đây, bởi vì vũ khí đáng sợ đã đốt nước biển ở vùng biển này sôi trào, giống như núi lửa dưới biển phun trào vậy.
Ngô Minh mở mắt ra, trước mặt là một cái đĩa âm dương song ngư đang từ từ tiêu tán, hiển nhiên thứ này là thần khí công phòng nhất thể của nữ Tiên thi.
Ngô Minh không bị thương, thật ra lúc bị tấn công, nữ Tiên thi không biết làm sao đã na di chiếc đĩa âm dương song ngư trong tay đến bên cạnh Ngô Minh, ngăn cản công kích có thể giết chết Ngô Minh.
Cho đến bây giờ, Ngô Minh cũng không biết tại sao nữ Tiên thi lại thay mình ngăn cản công kích, theo ghi chép trong Sách phù triện bản thiếu thì phù triện triệu hồi ra Tiên thi là cường giả siêu cấp không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, khả năng tồn tại với vô số văn minh phía trước, ngay cả lịch sử bảy đại Linh tộc so với lịch sử Tiên thi này cũng giống như trẻ mới sinh ra so với người trăm tuổi.
Theo lý thuyết, những Tiên thi chỉ tồn tại trong thế giới lỗ đen này không thể có ý thức, nhưng thời điểm mình bị tấn công, nữ Tiên thi này hiển nhiên lại tự mình ra quyết định, bởi vì Ngô Minh đã không ra lệnh cho cô ta vào lúc đó, vào lúc ấy anh ta căn bản chưa kịp phản ứng.
Ngô Minh không thể hiểu vấn đề này, nhưng anh ta không có tâm trạng để nghĩ về nó, bởi vì công kích vừa rồi thì linh hồn của Tích Hi được Tụ linh phù thu thập đã hoàn toàn tản ra, cũng may, vào thời điểm cuối cùng Ngô Minh đưa tay ra bắt lấy một mảnh linh hồn.
Giờ phút này, mảnh linh hồn trân quý này nằm trong tay Ngô Minh, chỉ cần Ngô Minh buông ra thì nó sẽ tiêu tán ngay lập tức, nhưng cho dù Ngô Minh không buông ra, thì linh hồn này cuối cùng cũng sẽ tiêu tán không còn dấu vết. Nghĩ đến Tích Hi, Ngô Minh thực sự cảm thấy tim mình như bị dao cắt, nhưng Ngô Minh, người đã trải qua quá nhiều chuyện, vẫn cố nén những cảm xúc tiêu cực trong lòng, anh không biết phải làm gì với linh hồn bé nhỏ này trong lòng bàn tay, anh có thể chỉ nhìn nó tan biến?
Lúc này, Phệ hồn thú trong Đệ nhất khí hải truyền đến một tiếng nói với Ngô Minh.
“Chủ nhân, ngài có thể thu linh hồn này vào trong Đệ nhất khí hải để ôn dưỡng. Tuy không thể hồi sinh, nhưng ít nhất có thể giữ cho linh hồn này bất diệt!”
Rõ ràng điều này đã nhắc nhở Ngô Minh, đúng vậy, Đệ nhất khí hải có thể được coi là tổ ấm linh hồn tốt nhất, đúng như Phệ hồn thú đã nói, không thể khôi phục linh hồn phân tán, nhưng bảo toàn tia linh hồn này cũng không thành vấn đề.
Ngay lập tức, một tia sáng lóe lên giữa mi tâm Ngô Minh, đem một tia linh hồn Tích Hi còn sót lại hút vào trong đó.
Trong quá trình này, Ngô Minh lướt qua tia linh hồn này và phát hiện ra thực sự có rất nhiều ký ức trong đó, đây là ký ức của Tích Hi, trong quá trình đi vào Đệ nhất khí hải, Ngô Minh cũng đọc được những ký ức này ngay lập tức.
Tình cờ là Ngô Minh nhìn thấy một cảnh tượng, anh ta nhìn thấy bóng lưng của mình nhanh chóng rời đi, mặc kim giáp bay về phía chân trời, sau đó là cuộc nói chuyện giữa Tích Hi và Tinh Hà.
"Ngươi lừa ta, ngươi đã sớm có quan hệ với Ngô Minh!"
Đây là tiếng hét tức giận của Tích Hi, rõ ràng đây là những gì đã xảy ra sau khi mình phất tay áo bỏ đi, cô ta quyết định tìm mình để giải thích, tự mình giải thích tất cả, xin mình tha thứ.
Vì nỗi ám ảnh này, Tích Hi đã nghĩ về hướng mình rời đi, và leo lên dãy núi gần như vô tận bằng đôi chân và đôi tay của mình.
Dọc theo đường nhấp nhô khó có thể miêu tả, Tích Hi vốn không có khả năng bay, thực sự đã dùng tay chân leo lên sườn núi, vách núi dựng đứng, nghỉ ngơi một lúc cho mệt rồi lại tiếp tục leo lên.
Cô ấy thực sự đã leo suốt đêm.
Những ngón tay rách nát, máu chảy ròng ròng, đầu gối bầm dập nhưng cô vẫn kiên trì, kể cả lúc mệt mỏi, đau đớn nhất cô vẫn kiên trì với ý chí đến lạ thường.
Đôi khi, cô ấy tự nói chuyện với chính mình.
"Ngô Minh, tên khốn kiếp, sao không nghe em giải thích, anh đừng hòng chạy trốn, em phải đích thân nói rõ ràng với anh!"
"Ngọn núi này cao như vậy, ta có thể leo lên không? Ta nhất định có thể, chờ em."
"Có chút kỳ quái, tại sao mình phải giải thích với tên xấu xa Ngô Minh kia? Tại sao mình phải đau khổ? Đây chỉ là lần đầu tiên gặp anh ấy, sao mình lại cảm thấy quen thuộc với anh ấy như vậy? Hay là bởi vì anh ấy dường như biết tất cả mọi thứ về mình, hiểu rõ mình như thế? Nhưng mình chỉ quen biết anh ấy có mấy ngày a, nhưng sao mỗi lần thấy anh ấy đều cảm giác ngực thật là ấm áp, lẽ nào đây chính là cảm giác yêu thích một người?"
"Không xong rồi, mệt mỏi quá, nhưng mình phải kiên trì, mình còn rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, mình phải kiên trì!"
Cảnh tượng này bày ra trước mắt Ngô Minh như góc nhìn thứ nhất, anh cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ hốc mắt của mình, nhưng nó ngay lập tức bị nước biển xung quanh dung hợp.
Cuối cùng, Ngô Minh nhìn thấy rất nhiều chiến binh Thiên Khải tộc từ trên cao rơi xuống, một trong số đó vừa mới rơi xuống vách núi, Tích Hi mặc vào bộ giáp đã mất đi linh khí, sau đó leo lên đỉnh núi, và lúc này, cô đã bò hơn mười giờ liên tục.
Có một trận chiến khốc liệt trên đỉnh núi, Tích Hi, người có thể chất gấp ba lần người bình thường, nhìn thấy Ngô Minh đang bị bao vây ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy ngay lập tức lo lắng, nhưng cô ấy cũng biết lúc này không nên đến gần gây cản trở cho Ngô Minh, cô ở lại lén quan sát, cho đến khi cô nhìn thấy một người toàn thân toả ra khí thế khủng bố, tay phải hóa thành dao găm lẻn đến sau lưng Ngô Minh.
Sau đó, Tích Hi bộc phát toàn bộ tiềm năng cơ thể, lao tới và chặn cơ thể của cô ấy trước con dao. Lúc này, tất cả những gì Ngô Minh có thể cảm nhận được từ tia linh hồn này chính là sự kiên định, không chút do dự. Khoảnh khắc đó, cô ấy dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng ký ức đã biến mất ở đây, hiển nhiên ký ức phía sau đã bị phá hủy, ít nhất tia linh hồn này cũng không có lưu trữ, cho dù Ngô Minh có tìm kiếm thế nào cũng không có tìm được, mặc dù Ngô Minh rất muốn biết Tích Hi là cuối cùng muốn nói điều gì, nhưng rõ ràng là anh ta không thể nghe thấy.
Ngô Minh lúc này cảm giác như có tảng đá đè lên ngực khiến anh khó thở, dù cho trải qua vô số kinh nghiệm cùng ý chí kiên định, lúc này cũng khó có thể trấn áp được thứ gì đó.
Thứ đó chính là lửa giận, mà lửa giận không cách nào áp chế, chỉ có thể phát tiết.